Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bước qua cổng vòm màu trắng, đi hết con đường lát đá cuội, thỉnh thoảng có thể bắt gặp những những bức tượng tiên hạc lão quy được điêu khắc bằng đá tảng.

Thượng Đức Viên có diện tích rất rộng, bên trong bao gồm nhiều khu ở tập thể để phục vụ cho những mục đích khác nhau.

Không lâu sau, trên con đường nhỏ hai người đang đi đã xuất hiện thêm mấy bóng người.

Những người này tụ tập trong một tiểu đình nhỏ sơn đỏ, hình như bọn họ đang bàn luận về chuyện gì đó.

Trương Vinh Phương bình tĩnh đi theo Tư Đồ Nam đến gần.

Vừa mới bước được vài bước, hắn chợt cảm thấy ngực bụng nóng bừng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia huyết sắc.

Trương Vinh Phương vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn xuống cánh tay mình.

Thanh thuộc tính lập tức xuất hiện.

[Trương Vinh Phương. 

Sinh mệnh 9-9+

Kỹ năng: Quan Hư Công+

Thuộc tính có thể dùng: 1.]

‘Quả nhiên có rồi!’ Trong lòng Trương Vinh Phương trào lên cảm giác chờ mong khó mà miêu tả bằng lời.

Hắn nhìn vào hai dấu + màu vàng phía sau mục sinh mệnh và kỹ năng, trong lòng chỉ muốn click vào chúng ngay lập tức.

Nhưng bây giờ xung quanh hắn đang có người, nếu lỡ như tăng thêm thuộc tính mà thân thể xuất hiện dị thường thì sẽ bị người khác phát hiện, mất nhiều hơn được.

“Không phải vội. Không thể vội vàng nhất thời được, lát nữa quay về rồi nghiên cứu sau.”

Trương Vinh Phương kìm nén sự kích động trong lòng, ngẩng đầu đi theo Tư Đồ Nam đến mái đình màu đỏ phía trước.

Trong đình có ba người, hai nữ một nam

Họ đều đã thay đạo bào của đệ tử tu hành, áo ngắn màu trắng cùng với áo ngoài màu lam nhạt.

Ba người nghe được Trương Vinh Phương đã bái Tiêu Dung pháp sư làm thầy thì đều thoáng có chút kinh ngạc.

“Nghe nói Vinh Phương huynh xuất thân từ Man tộc phải không? Còn là Nho hộ nhỉ?” Một nữ tử chợt lên tiếng hỏi.

Tư Đồ Nam gật đầu, khẳng định ý trong câu hỏi.

Trương Vinh Phương lập tức cảm giác được ánh mắt ba người kia đặt lên người mình đã giảm bớt quá nửa độ chú ý.

Hắn không mấy để tâm, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Trương Vinh Phương gặp phải loại chuyện thế này.

Nho hộ và Man tộc tứ đẳng, hai thứ này gộp vào chung vào một chỗ đã quyết định rằng: Tương lai, cho dù năng lực của hắn có cao đến mấy thì cũng không cách nào đi lên hàng ngũ cao tầng được.

Đây không phải việc ý chí của một người có thể quyết định được, nó là điều luật đã được nghi rõ trong luật pháp của triều đình Đại Linh. Man tộc và Nho hộ không thể nhậm chức quan tầng lớp trung thượng.

Đại Linh tôn Phật sùng Đạo, thứ duy nhất cực kỳ bài xích chính là Nho gia, thậm chí phải nói là chán ghét.

Mấy người trò chuyện trong chốc lát.

Không lâu sau lại lục tục có thêm năm người đi tới.

Tổng cộng có mười người tụ chung vào một chỗ, khiến tiểu hồng đình (đình nhỏ màu hồng) có vẻ hơi chật chội.

Thế nên đoàn người tìm một bãi đất trống ở bên cạnh đình, tách thành mấy nhóm gồm hai ba người đứng nói chuyện với nhau.

Trương Vinh Phương cùng với một đạo nhân khác trông có vẻ cũng bị cô lập giống hắn, không có người nào hỏi han đến.

Hai người dứt khoát đứng cạnh nhau luôn.

"Thời đại này, mọi người còn trẻ mà đã thực tế như vậy. Ngay cả tí xã giao cho có lệ mà cũng không muốn làm. " Đạo nhân kia than thở.

"Đạo huynh xưng hô thế nào?" Trương Vinh Phương hỏi.

"Trương Tân Thái."

"Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tại hạ là Trương Vinh Phương."

Trương Tân Thái ngầm chỉ vào một chỗ cách đó không xa, ở đó có một nam tử bị mấy người vây quanh.

"Vị kia là Chu Trạch, thấy không? Mới qua 19 tuổi đã bắt đầu vượt qua hai đại cảnh giới Dưỡng Huyết, Rèn Gân, có phẩm cấp.

Hắn ta tu Hỗn Nguyên phù, thiên phú tương đối đáng sợ, gần như là một năm lên một tầng. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tiền đồ sau này của hắn ta sẽ vô cùng tốt, sau này chỉ cần trải qua giai đoạn thực chiến nữa là được."

Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn sang. Thấy Chu Trạch kia có cơ thể cường tráng, mắt to mày rậm, vẻ mặt hưng phấn… khí chất đúng là không tầm thường.

"Còn có Đào Mộng Khiết kia nữa. Gia đình nàng ta giàu có, trắng trợn dùng tiền mua danh ngạch. Võ công á hả, chỉ lèo tèo thường thường thôi. Chẳng qua tiền lại là thứ rất tốt, đánh không lại ngươi, nhưng mà người ta đông người. " Trương Tân Thái chỉ vào một nữ tử hơi mập khác, bình luận.

Danh ngạch: cơ hội tham gia sự kiện/việc gì đó.

"Trừ bọn họ ra, mấy người còn lại đều tu hành ít nhất là một loại phù pháp. Giờ bộc lộ thiên phú hoặc tài lực, cộng thêm việc có nhiều mối quan hệ thì có thể tấn chức cũng không phải là may mắn gì. "

"Bọn họ đều mạnh hơn tại hạ nhiều." Trương Vinh Phương than thở.

"Đừng tự coi nhẹ bản thân." Trương Tân Thái vỗ vai Trương Vinh Phương.

“Chuyện của Tiêu Thanh Anh, ta cũng có nghe qua. Ân oán rõ ràng, có ân tất báo, dù có đắc tội với người khác thì vẫn mạo hiểm đứng ra… Đây chính là chỗ hơn người của huynh đấy."