Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 13. Làm nhân viên nhỏ

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thượng Văn Thư dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đi thang máy chuyên dụng của nhân viên cấp cao trong công ty. Trong thang máy, hai người chỉ đơn giản tùy ý hàn huyên vài câu.

Thượng Văn Thư bề ngoài thì không hề bận tâm, nhưng trong lòng lại giống như lửa đốt.

Giật mình, cũng có vui sướng.

Hắn hiểu được nhiều hơn nhiều so với gà mờ như Ngải Sĩ Lễ, Thẻ CMND của Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là chỉ mỗi Tổ Thanh Tra sử dụng, mà là cấp bậc cao hơn. Nếu như vị này cũng trong Tổ Thanh Tra, vậy nhất định là nhân viên cấp cao trong Tổ Thanh Tra.

Thượng Văn Thư nhịn không được liếc mắt quan sát Bạch Tiểu Thăng thêm vài lần, âm thầm cảm thán.

Thủ đoạn của cao tầng trong Tập đoàn cũng không tầm thường!

Người trẻ tuổi như thế, ai có thể nghĩ ra được lại là nhân vật lớn trong tập đoàn! Nếu không có Thẻ CMND, hắn tất nhiên sẽ không tin!

Cũng bởi vì loại "Không giống" này, mới có thể để cho Tổ Thanh Tra không chỗ nào không vào được, để cao tầng của tập đoàn có thể nắm giữ những sự việc chân thật nhất. Lợi hại!

Sau khi Thượng Văn Thư khâm phục, cũng rất vui vẻ.

Mặc dù hắn không biết vì cái gì Tổ Thanh Tra, đặc biệt còn là nhân vật lớn nắm giữ loại Thẻ CMND cao cấp này sẽ chủ động tìm tới cửa, lộ rõ thân phận với hắn. Đây không phải là tác phong của Tổ Thanh Tra, nhưng nếu đã đồng ý để cho hắn biết rõ, điều đó có thể chứng minh một vấn đề.

Tổ Thanh Tra biết rõ về Thượng Văn Thư hắn, hành động lần này là đang thể hiện ra sự tin tưởng!

Thậm chí Tổ Thanh Tra muốn thông qua hắn, điều tra người khác!

Người này. . .

Hai mắt Thượng Văn Thư có chút sáng lên.

Phó tổng Vương Duệ của Bách Niên Cộng Trúc gần đây bất hòa với hắn, nếu như Vương Duệ chỉ là Phó tổng công ty con thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác vị Phó tổng này còn có chỗ dựa ở trong tập đoàn, có phải là. . .

Thời gian ngắn ngủi, Thượng Văn Thư đã hoàn mỹ suy tính ra "Mục đích" lần này của Bạch Tiểu Thăng.

Mặc kệ có phải là nhằm vào Vương Duệ hay không, đây đều là một cơ hội ngàn năm có một, cơ hội thuộc về Thượng Văn Thư ta!

Ánh mắt Thượng Văn Thư nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, càng thêm nhiệt tình hơn.

Cái Thẻ CMND này, thật đúng là dùng rất tốt! Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, sự tưởng tượng của Thượng Văn Thư đã đột phá đến chân trời, hắn vẫn còn đang rất hài lòng về thẻ CMND của mình.

Đến văn phòng, Thượng Văn Thư chủ động pha trà, dùng trà ngon cất giấu để chiêu đãi Bạch Tiểu Thăng.

Hai người nói chuyện vài câu, Bạch Tiểu Thăng thoải mái, Thượng Văn Thư cũng không hề có chút kênh kiệu nào, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

- Thượng Tổng, ông đừng khách khí! Lần này tôi đến đây, kỳ thật còn là có chuyện muốn nhờ.

Bạch Tiểu Thăng không được chịu được loại nhiệt tình này, dứt khoát nói thẳng,

- Tôi muốn tại chỗ này của ông làm nhân viên, tốt nhất là nên có hạng mục gì đó, tôi cũng chỉ ở đây một thời gian ngắn.

- Ồ?

Ánh mắt Thượng Văn Thư nhấp nháy, vẻ mặt hiền lành,

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Chỉ sợ Tổ Thanh Tra, thậm chí là cao tầng trong tập đoàn không chỉ muốn điều tra người nào đó, mà còn đồng thời muốn kiểm tra năng lực của mình!

Thượng Văn Thư chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, mặt ngoài lại không có biểu hiện gì, làm bộ suy tư.

Bách Niên Cộng Trúc có mấy cái hạng mục, thích hợp nhất. . . Chính là cái kia!

- Không biết cậu muốn trải nghiệm chức vụ gì?

Thượng Văn Thư cười nói.

- Thượng Tổng, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, từ giờ trở đi ngài cứ coi tôi là một tên nhân viên bình thường.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Thật là con nhà nòi!

Thượng Văn Thư gật gật đầu,

- Được, vậy chúng ta liền đi vào nhân vật của mình, tôi sẽ gọi thẳng cậu là tiểu Bạch, như vậy người khác cũng sẽ không nghi ngờ.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

- Tiểu Bạch, vậy cậu đi quảng trường Outlets ở Nam Thành đi, đó là trung tâm thương mại với lưu lượng 100 ngàn người, công trình vừa mới hoàn thành, hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị mở cửa.

- Được, vậy tôi liền đi chỗ đó, đi ngay bây giờ.

- Vội vã như vậy?

Thượng Văn Thư hơi chút do dự, lập tức thoải mái đứng dậy,

- Tôi cũng muốn đi một chuyến, tôi mang cậu đi.

- Cám ơn Thượng Tổng.

Bạch Tiểu Thăng khách khí nói.

Hai mươi phút ngắn ngủi, cuộc gặp mặt đã kết thúc như vậy, nhưng mà hai bên đều rất vừa lòng, vừa nói vừa cười đi thang máy xuống dưới.

Sảnh lớn, Trần Khả đang nghiên cứu thảo luận với một đồng nghiệp thân thiết. Người "Thân thích" của Thượng Tổng bỗng nhiên nhìn thấy Thượng Văn Thư và Bạch Tiểu Thăng đang vừa đi vừa nói, bước nhanh về phía này.

Hai người Trần Khả tranh thủ thời gian ngồi nghiêm chỉnh, chỉ nghe thấy Thượng Văn Thư chào hỏi với cô ta.

- Tiểu Trần, tôi đi quảng trường Outlets. Cô nói với lão Triệu, tôi sẽ lái xe đi.

Lão Triệu là lái xe của Thượng Tổng, Thượng Tổng không gọi hắn, chẳng lẽ lại muốn tự mình lái xe?

Trần Khả tranh thủ thời gian gật đầu.

Người này và Thượng Tổng ở cùng một chỗ?

Trần Khả nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài, lên xe.

Thượng Văn Thư vậy mà lại ngồi ở vị trí lái, làm lái xe cho người kia?

Trần Khả nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, khẽ nhíu mày.

Quảng trường Outlets!

Cô ta đi nhanh ra nhà vệ sinh.

Trong nhà cầu, cô ta lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi đi một tin nhắn ngắn.

Quảng trường Outlets, trung tâm marketing, trong phòng họp lớn.

Mười mấy người với vẻ mặt khác nhau, ngồi vây quanh ở trước bàn hội nghị.

Hội nghị này được triệu tập khẩn cấp.

Chủ trì hội nghị là một người trung niên tướng mạo nghiêm chỉnh, chỉ là khi há miệng ra liền lộ rõ một đôi răng cửa lớn trắng bóng. Hắn là Quản lý hạng mục ở quảng trường Outltes – Trần Trung Thực, có một ngoại hiệu vang dội "Trần Đại Nha".

Lúc này, Trần Đại Nha mang một đôi mắt dày đặc tơ máu, đập bàn ầm ầm, nổi trận lôi đình chỉ vào báo cáo trên bàn.

- Nhìn xem, đây là thành quả làm việc của các ngươi? Các ngươi đang muốn gây chuyện hả?

- Đây là dự án của Phòng Phát Triển các ngươi, pháp luật quốc gia quy định một tháng sau khai mạc, các ngươi làm văn thư kiểu gì? Muốn để cho hạng mục của chúng ta ăn hóa đơn phạt sao! Không chắc chắn được? Không chắc chắn được thì không cần làm!

- Phòng Chiêu thương, đây là thành tích gần đây của các người? Tôi liền hỏi một chút các người nhiều người như vậy, ở bên ngoài chỉ biết chơi bời thôi à? Các vị đại gia, tôi van cầu các người chú ý một chút, cuối năm có thể hoàn thành nhiệm vụ được sao?

- Phòng Vật nghiệp, các người muốn nhìn thử đến lúc đó khiếu nại chồng chất ở chỗ tôi sao? Tôi là Quản lý hạng mục, còn phải quản những chuyện lông gà vỏ tỏi này sao!

- Còn bộ phận hành chính. . .

Sau khi Trần Đại Nha mắng sau khi, hận không thể lôi những người trước mắt này kéo đi đập chết.

Mấy lãnh đạo phòng ban lớn cúi đầu, tại bên trên quyển vở múa bút thành văn, về phần ghi lại cái gì thì cũng không ai biết được.

Trước mặt Trần Đại Nha chính là phó tổng quản lý hạng mục Lý Minh Đồng với vẻ mặt không thay đổi, nâng chén trà lên uống một hớp. Dưới sự che chắn của cái chén, khóe miệng của hắn nhếch lên một tia cười lạnh.

Trần Đại Nha mắng xong, vứt mạnh bản báo cáo trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Lý Minh Đồng một chút.

Trong này sở dĩ có nhiều chuyện như vậy, không hề thiếu liên quan với cái tên họ Lý này, bằng không những người này chắc chắn sẽ không lớn mật chơi "Không chuyên nghiệp" như vậy. Chuyện ở nơi này phải nói rõ, đó chính là Trần Đại Nha hắn là người của Tổng giám đốc Bách Niên Cộng Trúc Thượng Văn Thư dìu dắt lên, mà Lý Minh Đồng là người của Phó tổng Vương Duệ, mà Vương Duệ lại để mắt tới vị trí của Thượng Văn Thư.

Đại Vương đấu pháp, tiểu quỷ gặp nạn.

Gần đây nghe nói, Phó tổng Vương Duệ liên tục hoạt động ở tập đoàn bên kia, cho nên người của hắn bắt đầu càng ngày càng trắng trợn.

Quảng trường Outlets là hạng mục quan trọng của Bách Niên Cộng Trúc, tất nhiên là sẽ có mưa gió lớn nhất.

Tất cả việc này, đều làm Trần Đại Nha đau đầu.

- Bớt giận, lão Trần, mọi người gần đây rất bận và mệt mỏi. Lại nói, làm việc thì ai cũng khó tránh khỏi mắc sai lầm.

Lý Minh Đồng mới chỉ bốn mươi tuổi, nhưng nói chuyện lại như ông cụ non.

Những lời này, vô hình để mọi người càng thân cận với hắn.

- Cậu nói cái gì thế, đây là chuyện có thể sai lầm sao, xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm, tôi hay là cậu?

Trần Đại Nha tức giận nói.

- Tất nhiên là ai quan lớn thì tìm người đó. Lãnh đạo mà, phải có năng lực phụ trách, bằng không thì đừng ngồi ở vị trí đó.

Lý Minh Đồng cười lạnh.

- Chức vị của tôi lớn nhất, cậu đang muốn tìm tôi gánh trách nhiệm sao!

Bỗng nhiên, cửa bị một lực mạnh đẩy ra.

Thượng Văn Thư sải bước tiến vào văn phòng, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

------------

Dịch: MBMH Translate