Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1. Đó là hiện thực

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đêm về khuya, thành phố Thiên Nam tràn ngập trong ánh sáng lung linh của những ánh đèn muôn màu. Công ty truyền thông Thiên Hải, một công ty nhỏ ở Thiên Nam, hiện giờ cũng đang sáng đèn.

Trong phòng, chỉ có duy nhất một nhân viên đang miệt mài làm việc.

Hắn là một người thanh niên với khuôn mặt bình thường, ánh mắt đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính. Mặc dù trên mặt hắn hiện rõ sự mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn còn rất tỉnh táo, tập trung vào công việc của mình. Trên bàn làm việc còn để tán loạn giấy tờ cùng với túi thức ăn.

Lúc sau, người thanh niên này mới chớp chớp đôi mắt khô khốc của mình, liếm môi rồi đưa tay lên bàn tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng lại không thể tìm thấy gì cả!

Hắn cười khổ một tiếng rồi vo tròn tờ giấy trong tay thành một cục.

- Cốc cốc cốc

Một tiếng gõ cửa truyền tới, tiếp đó một cái đầu hói trọc lóc ngó vào từ đằng sau cánh cửa.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đã hoàn thành công việc chưa? Đã được mấy ngày rồi đó, hôm nay cậu nhất định phải giao kết quả cho tôi.

Tên đầu trọc quát lên.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng có chút khó chịu nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh và trả lời:

- Chu tổng, xong ngay đây, tôi sẽ gửi sớm cho ông.

Chu Thiên Tỉnh! bạch Tiểu Thăng đọc thầm tên của đầu trọc trong miệng, ánh mắt hiện rõ vẻ âm u.

Tên này đã tự ý đổi dự án làm cho khách hàng vô cùng bất mãn, cũng làm cho ông chủ cực kỳ phẫn nộ. Nhưng đến cuối cùng ông ta lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch Tiểu Thăng, bắt hắn phải nghĩ cách lấy lòng khách hàng giúp mình. Đúng là một kẻ quá âm hiểm.

Sau đó, Chu Thiên Tỉnh còn đề nghị tăng ca, nhưng chỉ chờ các lãnh đạo ra về là hắn lại chốn về phòng ngáy 'khò khò', còn người phải làm việc thì chỉ có một mình Bạch Tiểu Thăng.

- Kiểm tra lại xong thì gửi ngay cho tôi, đừng có để xảy ra sự cố lần nữa đấy!

Thấy Bạch Tiểu thăng trả lời một cách hờ hững, Chu Thiên Tỉnh liền hừ lạnh một tiếng rồi rụt đầu trở về.

Tờ giấy trong tay Bạch Tiểu Thăng vang lên tiếng ‘sột soạt’ do bị siết quá mạnh.

Bây giờ hắn vô cùng muốn đánh người.

Nhưng mà!

Tay Bạch Tiểu Thăng dần thả lỏng ra.

Muốn sống thì phải ăn cơm, uống nước, rồi tiền thuê phòng, tiền điện nước, còn cả tiền vừa mới vay để mua nhà nữa… Những thứ tưởng chừng như đơn giản này lại ép cho hắn không thở nổi. Để mua được căn phòng mười mấy mét vuông kia mà hắn đã phải nhịn ăn nhịn mặc, cái gì cũng không mua.

Hắn cần số tiền lương này, càng cần hơn là khoản tiền công quỹ hỗ trợ mua nhà kia.

Vì vậy, hiện giờ hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!

- Có thể nhẫn nhịn mới là đàn ông, quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm trong lòng như thế.

‘Reng reng’, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên. Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi đến thì hơi xao động.

Người gọi đến là Hứa Phương.

Hứa Phương là cô gái mà một người họ hàng xa của Bạch Tiểu Thăng giới thiệu cho hắn làm đối tượng hẹn hò, hai người mới gặp qua có một lần. Đó là một cô gái dáng người không tồi, mang nét đẹp hiện đại. Nhưng mà, lời nói của cô ta thì lại tràn ngập mùi tiền, rõ ràng đó không phải là người thích hợp với Bạch Tiểu Thăng, nên hắn định sẽ không liên lạc gì với cô nữa.

Nhưng thật sự không nghĩ tới, Hứa Phương lại chủ động gọi điện cho hắn.

- Hứa Phương, là tôi đây.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhận điện thoại đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của Hứa Phương.

Sau đó, hai người hời hợt nói chuyện phiếm với nhau vài câu.

Sao cô ta lại gọi điện thoại cho mình, thích mình rồi sao? Chắc là mình nghĩ xa quá rồi, Bạch Tiểu Thăng cười tự giễu.

Hắn còn nhớ rõ, trước khi buổi gặp mặt kết thúc, trong mắt cô ta chỉ có sự khinh miệt. Một nữ nhân tham tiền như vậy thì làm sao có thể thích một kẻ vừa không có tiền vừa có khuôn mặt bình thường như mình chứ? Chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra cả!

- Tôi nghe nói là anh có hai tấm vé đi xem buổi biểu diễn của Ngụy Mặc Nhiễm.

Hứa Phương bắt đầu vào chủ đề chính.

Là đại minh tinh Ngụy Mặc Nhiễm?

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại thân thích của hắn có nói sẽ giúp mua hộ hai tấm vé.

Giá của một tấm vé xem buổi biểu diễn đến mấy ngàn, hai tấm cũng trên dưới mười ngàn. Lúc đầu Bạch Tiểu Thăng căn bản không muốn mua, nhất là khi hắn không định gặp lại Hứa Phương lần nữa.

- Anh có thể cho tôi hai tấm vé đó không, tôi có một người bạn cũng muốn đi xem.

Hứa Phương nói.

Không phải là đi với mình sao?

Bạch Tiểu Thăng hơi bất ngờ, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Hai cô gái các cô rủ nhau đi xem đại minh tinh biểu diễn sao?

- Là bạn nam.

Hứa Phương hơi ngừng rồi nhấn mạnh nói:

- Không phải là anh ấy không mua được vé, mà là do tôi muốn mời anh ấy đi thôi.

- Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng! Tôi thấy chúng ta không hợp nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn. Mà đã là bạn, tôi gặp khó khăn thì anh sẽ giúp chứ.

Là bạn nam? Bạch Tiểu Thăng nháy mắt mấy cái, chắc là bạn trai rồi, mới mấy ngày trước cô ta còn đi gặp mình!

- Bạn trai?

- Có thể gọi như thế.

Hứa Phương hơi ấp úng nói:

- Anh cho tôi hai tấm vé đó nhé.

Đầu điện thoại bên này, Bạch Tiểu Thăng lại cười nói:

- Thật xin lỗi, tôi không có vé.

Phía đối diện, Hứa Phương không vui nói:

- Anh là đàn ông con trai, hai tấm vé thôi có cần thiết phải nhỏ mọn như thế không, một tấm vé trong đó không phải là chuẩn bị cho tôi sao. Bạn trai tôi ở Thiên Nam có rất nhiều tiền, quan hệ lại rộng nữa, nếu anh giúp tôi lần này, có lẽ lần sau tôi sẽ bảo anh ấy tìm cho anh một công việc tốt.

- Cảm ơn ý tốt của cô, công việc của tôi thì không cần ai phải hỗ trợ hết.

Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại rồi đưa Hứa Phương vào danh sách đen.

- Thần kinh!

Để điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mắng một tiếng.

Có tiền thì sao nào, hắn ta có tiền là chuyện của hắn ta, cô muốn gả cho kẻ có tiền thì là chuyện của cô.

Làm gì có chuyện liên quan đến Bạch Tiểu Thăng tôi chứ.

Mà có tiền thì giỏi lắm sao!

Bạch Tiểu Thăng càng nghĩ thì càng thấy bực mình, những ngày này hắn đã bởi vì vấn đề tiền bạc mà phải đau đầu, bây giờ ngay cả chủ nhà trọ cũng nhìn hắn chằm chằm như nhìn trộm vì sợ bị bùng tiền nhà. Tại sao bây giờ vẫn còn gặp phải loại chủ nhà như thế chứ?

- Mẹ nó chứ!

Bạch Tiểu Thăng càng nghĩ lại càng cay cú, không nhịn được chửi thêm một câu.

Chửi xong, Bạch Tiểu Thăng quay trở lại hoàn thiện tài liệu rồi gửi cho Chu Thiên Tỉnh.

Không đến năm phút đồng hồ, Chu Thiên Tỉnh liền đi ra từ văn phòng, vội vàng ra ngoài.

- Lát nữa cậu khóa cửa nhé. Bây giờ tôi về trước đây, mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi.

Chu Thiên Tỉnh bĩu môi rồi than vãn.

Bạch Tiểu Thăng không nói lời nào mà chỉ gật đầu.

Bỗng nhiên Chu Thiên Tỉnh quay trở lại rồi nhìn soi mói vào Bạch Tiểu Thăng làm cho hắn phải ngỡ ngàng, rồi cổ quái cười nói:

- Đơn xin tiền công quỹ của cậu hiện giờ đang ở chỗ của tôi. Cậu cũng thấy đó, hai ngày nay bận bịu làm tôi không kịp giao nó cho người khác, cậu đành chờ thêm mấy ngày nhé.

Đơn hắn đã nộp từ nửa tháng trước mà đến bây giờ còn chưa đến chỗ của bộ phận nhân sự? Chu Thiên Tỉnh lại còn giữ nó nữa.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ nhìn Chu Thiên Tỉnh, nhìn hắn rảo bước rời đi.

- Khinh người quá đáng, bà mẹ nó!

Cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng bộc phát, Bạch Tiểu Thăng hét lên một tiếng, sau đó đứng bật dậy với đôi mắt đỏ bừng lửa giận.

Trên đường, Chu Thiên Tỉnh âm thầm cười lạnh rồi bước nhanh vào thang máy.

- Đứng lại cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng hét to, nhưng đột nhiên vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của hắn lại vang lên lần nữa.

Trong cơn phẫn nộ, Bạch Tiểu Thăng đang định cầm điện thoại ném thẳng xuống đất thì nhìn thấy tên người gọi đến, là mẹ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, lúc lâu sau mới ấn nút nghe.

- Con trai, con đã ăn cơm chưa?

Giọng nói quen thuộc làm cho Bạch Tiểu Thăng đang bừng bừng lửa giận tỉnh táo trở lại.

- Con trai, gần đây trời trở lạnh, con cần mặc nhiều áo vào đó!

- Đừng uống mãi mấy loại nước có ga nữa, đối với cơ thể không tốt đâu con.

- À! Cô bé mà dì Lưu giới thiệu hôm trước giờ thế nào rồi, mẹ nghe nói cô bé đó khá xinh đẹp…

- Con trai, sao con không nói gì thế.

Nghe mẹ lải nhải, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên xúc động muốn khóc. Chỉ có vào lúc này, hắn mới cảm nhận được sự tủi thân, xót xa trong lòng, cảm nhận được hắn đang bị hiện thực, bị tiền bạc nghiền ép đau đớn đến thương tích đầy mình.

- Mẹ!

Bạch Tiểu Thăng đưa tay che lại đôi mắt, dùng giọng khàn khàn nói:

- Con ở nơi này rất tốt.

Không biết qua bao lâu, Bạch Tiểu Thăng mới để điện thoại xuống. Hắn không nói một lời nào mà chỉ ngồi yên tại chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xem nhà nhà đang sáng đèn kia.

Mẹ, con sẽ sống thật tốt, kiếm được thật nhiều tiền. Sau đó sẽ gửi về, để cho cha mẹ có được cuộc sống tốt hơn.

Mình sẽ có tiền! Bạch Tiểu Thăng cắn chặt môi dưới.

- Cốc Cốc Cốc

Tiếng gõ cửa trầm thấp và có quy luật đánh gãy suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cửa.

Bên ngoài cửa kính của công ty có hai bóng người đang đứng.

Đó là một ông lão mặc âu phục phẳng phiu, có mái tóc hoa râm và một mỹ nữ trạc tuổi Bạch Tiểu Thăng.

- Hai người tìm ai?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày hỏi.

Ánh mắt ông lão lấp lóe nhưng không nói gì. Sau khi quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới thì bỗng nhiên nở một nụ cười nói:

- Chúng tôi tìm cậu.

-------------------

Dịch: MBMH Translate

Chương sau