Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trình Đại Bảo cùng với Khương Lâm cũng không thân, đối với nó, mẹ không xem hai đứa nó là con của chính mình, cũng không như những người mẹ khác sẽ đau vì bọn nó.

Từ khi Trình Đại Bảo hiểu chuyện đến nay, chỉ thấy biểu cảm đầy ghét bỏ của mẹ, cho nên nhóc con cũng không thích tới gần cô.

Trình Đại Bảo cảm thấy em trai thật ngốc, mỗi lần thấy cô liền cười đến vô cùng ngốc nghếch, nhìn như một chú nai con.

Ngược lại, mỗi lần Khương Lâm thấy thế thì vô cảm như người lạ, nếu cô thấy phiền thì sẽ mắng hai câu, thậm chí lúc tâm tình của cô không tốt thì sẽ ra tay đánh hai đứa trẻ không thương tiếc.

Thế mà Tiểu Bảo chỉ cảm thấy buồn bã, tủi thân trong chốc lát, xoay người liền quên, sau đó đâu lại vào đấy, vẫn lặp lại hành động như vậy, đúng thật là điển hình của thể loại nhớ ăn không nhớ đánh mà. Rõ ràng mới bị mắng xong, nó lại nhanh chóng quên mất!

Sáng nay, cô nói đưa nó cùng Tiểu Bảo trở về thành phố để thăm ông bà ngoại sinh bệnh, nó căn bản không nghĩ sẽ đi theo, nhưng vì mẹ nói không có việc gì, nhiều lần bảo đảm lâu nhất một tháng liền về nhà, lúc này nó mới cùng Tiểu Bảo đi theo cô ra cửa.

Bọn họ nửa đường đi nhờ máy kéo xuống đây, kết quả chưa đi đến huyện thành ngược lại tới thôn này, cô liền tống cổ bọn nó ở chỗ này chờ, chính mình lại chui vào một hộ nhà.

Mẹ nói ông ngoại bà ngoại là ở tỉnh thành, chắc chắn không phải ở chỗ này. Vậy cô đang muốn làm gì? Từ khi Khương Lâm tiến vào ngôi nhà kia, nó đã nhìn chằm chằm cô, đến lúc này Khương Lâm từ ngõ nhỏ ra tới, nó cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Lúc đầu cô không nhìn đến bọn nó, bây giờ vì cái gì lại nhìn chằm chằm chính mình?Tuy rằng ánh mắt của cô không thân thiết, nhưng lại không còn tia ghét bỏ và không kiên nhẫn như lúc trước.

Hình như đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cụ thể thế nào thì nó không biết.

Trước lúc đó một lát, bởi vì Trình Tiểu Bảo muốn đi theo nhà họ Triệu nên bị người ta ghét bỏ cho một cái tát, cậu khóc lóc hai tiếng, thế mà lúc này đã quên, vừa nhìn thấy Khương Lâm liền vui mừng mà chạy tới.

Khương Lâm bởi vì có người kêu mình là mẹ thì cả người bắt đầu nổi da gà, thiếu chút nữa xoay người chạy trốn, lúc này nhìn thấy đứa bé xinh xắn chạy nhanh về phía mình, tuy chân ngắn nhỏ nhưng lại nhanh nhẹn, sợ cậu vấp ngã, cô lại vội duỗi tay muốn đón cậu.

Trình Tiểu Bảo thấy cô duỗi tay lại cho rằng cô muốn đánh mình, sợ tới mức lập tức che lại đôi mắt, kết quả dưới chân vướng một bãi bùn mà ngã trên mặt đất.

Khương Lâm: “……” Hai anh em nhà này khác biệt cũng thật lớn.

Cô chạy nhanh đem Trình Tiểu Bảo nâng dậy, vỗ vỗ rồi thổi bụi trên người nó, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Nghe âm thanh mềm mềm ấm ấm chứa đầy sự quan tâm của cô, đôi mắt của Trình Tiểu Bảo sáng lấp lánh, cười cực kì ngọt: “Một chút cũng không đau! Con không khóc, mẹ đừng lo!”

Ngực Khương Lâm bỗng hít thở không thông, vì cậu cũng vì chính mình.

Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, thế mà lại bị người ghét bỏ, haizzz. Có điều ngẫm lại cũng là do chính mình khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm gây sự, từ sau khi khi ba mẹ ly hôn liền trở nên hiểu chuyện.

Khương Lâm nghĩ bây giờ mình cũng là mẹ, quả thực không cần quá khủng bố, cô cười khổ rồi nói: “Không sao. Đi thôi, chúng ta về nhà.” Cô cầm lấy tay nhỏ của Trình Tiểu Bảo, lại dắt tay Trình Đại Bảo.

Trình Đại Bảo nhanh chóng né tránh, vẻ mặt đề phòng mà nhìn cô, đôi mắt đen láy to tròn tràn ngập kinh ngạc. Sao bỗng nhiên mẹ thay đổi rồi trở nên dịu dàng như vậy, không có khả năng!

Khương Lâm nhìn cậu hỏi “Có chuyện gì à?”

“Chúng ta không đi thăm ông ngoại bà ngoại nữa sao?”

Khương Lâm nhìn cậu, Trình Tiểu Bảo cái gì cũng đều không hiểu, nhưng Trình Đại Bảo này lại là một đứa trẻ tinh quái, nếu thật sự đem đi bán, chưa biết chừng cậu cũng có thể bỏ chạy.

Cô cố ý trêu cậu: “Bán hai đứa mới đi được.” So với việc để người khác tung tin đồn nhảm nhí, không bằng cô tự mình mở lời trước, xem như là một câu nói đùa, đến lúc đó cũng chả ai bắt bẻ được.