Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mã Dương thu dọn đồ đạc rồi ra cửa đến hiệu sách gần đó để mua sách chuyên ngành thiết kế game.

Bùi Khiêm cũng chẳng biết hắn có mua được không nhưng nhiều hiệu sách lớn như vậy, kiểu gì cùng tìm được thôi nhỉ?

Thực ra thời này trên mạng đã xuất hiện một số nền tảng mua sắm rồi, kể cả các trang web chuyên bán sách.

Nhưng rất nhiều người vẫn chưa chuyển sang mua sắm online, thậm chí một vài học sinh tương đối lạc hậu còn chưa mở tài khoản ngân hàng trực tuyến.

Mã Dương thuộc kiểu sinh viên tương đối truyền thống đó. Nghĩ đến việc mua sách, lựa chọn đầu tiên của hắn vẫn là chạy ra hiệu sách xem trước một phần nội dung rồi mới quyết định có mua hay không.

Dĩ nhiên tình trạng này sẽ thay đổi hoàn toàn chỉ trong vài năm tới.

Bùi Khiêm trở về giường mình mở laptop lên suy tính chuyện tương lai.

Đến chiều Mã Dương trở về.

Hắn ôm bảy tám quyển sách, trong đó có một cuốn sách vĩ đại khổ A4 dày hơn hai đốt ngón tay có tên là “Đại cương lập trình bậc cao”.

Ngoài ra còn một đống sách khác nữa.

Ví dụ như: “Các kỹ năng sống ngoài code”, “Tuyển tập quản lý và phát triển chương trình”, “Bách khoa toàn thư về code”, “Các mẫu thiết kế” và “Hướng dẫn phục hồi thoái hóa đốt sống cổ”.

Mã Dương cảm thấy mình tìm được khá nhiều sách.

Bùi Khiêm lật xem những cuốn sách Mã Dương mang về, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên cuốn “Hướng dẫn phục hồi thoái hóa đốt sống cổ”.

Ngươi chuẩn bị đầy đủ thật đấy!

Tính đến cả việc sau này có thể bị thoái hóa đốt sống cổ cơ à?

Nhưng vấn đề lớn nhất của lập trình viên không phải bệnh thoái hóa đốt sống cổ mà là chết vì làm việc quá sức!

Hơn nữa ngươi cũng có phải lập trình viên đâu!

Trước đây Bùi Khiêm thấy Mã Dương chăm chú siêng năng với chuyện này như vậy, suýt nữa tưởng mình chọn sai người rồi.

Kết quả vừa thấy mấy quyển sách Mã Dương chọn là Bùi Khiêm khẳng định.

Chắc chắn Mã Dương chính là phụ tá tốt nhất của mình!

Ngươi xem, chạy một quãng xa để đi dạo hiệu sách xong chọn được mỗi mấy quyển sách.

Bảo vô dụng thì cũng không hoàn toàn vô dụng, dù sao vẫn giúp được chút việc.

Bảo hữu dụng thì chẳng được tích sự gì cả!

Ví dụ điển hình cho câu tốn công vô ích.

Bùi Khiêm vỗ vai Mã Dương: “Mã Dương à, chúng ta làm về thiết kế chứ không phải lập trình.”

“Hơn nữa ngươi có biết giờ làm game đều dùng trình biên soạn rồi không?”

“Hơn nữa hiện nay kỹ thuật phát triển theo kiểu bùng nổ, tốc độ đổi mới cực kỳ nhanh. Những kỹ thuật trong mấy cuốn sách này đã sớm bị bán đào thải rồi, thật sự không áp dụng được đâu.”

Sắc mặt Mã Dương tái nhợt: “Ta còn bảo sao hiệu sách lại giảm giá nhỉ! Hóa ra là không bán được!”

“Ta tìm nửa ngày trong hiệu sách cũng không tìm được sách thiết kế game, chỉ thấy mấy cuốn này thôi. Thấy có giảm giá nên ta chọn mua mấy cuốn.”

“Giờ phải làm sao, sách giảm giá không được trả lại đâu!”

Mã Dương hơi hoảng.

Bùi Khiêm hoàn toàn yên tâm rồi, hắn khẽ cười nói: “Không sao, ngươi có lòng là được. Nếu ngươi cảm thấy không thể mua về rồi bỏ xó thì xem qua đi, ít nhiều vẫn có chút tác dụng.”

Mã Dương nghe vậy thì yên tâm hơn chút: “Vậy ngươi muốn đọc không? Chúng ta có thể thay phiên nhau đọc.”

Sắc mặt Bùi Khiêm tối sầm, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần.”

Ai muốn đọc mấy cuốn này chứ, cho hắn kê gối hắn còn chê cộm ấy!

Mã Dương nằm trên giường giở cuốn “Đại cương lập trình bậc cao” dày nhất kia ra.

Mới đọc được năm phút, trên giường đã truyền đến tiếng ngáy.

Bùi Khiêm rất hài lòng.

Ừ, đáng tin đấy!

Ngươi xem thái độ này đi, 100 điểm!

Rồi nhìn lại khả năng này đi, 0 điểm!

Đây chẳng phải là nhà thiết kế mà mình đang khổ sở tìm kiếm sao?

Chỉ tiếc rằng Bùi Khiêm cũng chỉ biết mỗi một nhân tài như Mã Dương.

Giá có thêm mấy người thì Bùi Khiêm chẳng giàu to à? Lỗ 300 nghìn chỉ là chuyện đơn giản!

...

Bùi Khiêm mở trình biên soạn chính thức ERSO. Hắn hơi buồn rầu phớt lờ mấy nghìn lượt tải xuống mới tăng hôm nay của “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”, bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tiếp theo.

Với tư cách là một game độc lập, độ hot thường đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Huống chi là loại game chẳng cần kĩ thuật cũng không thể kéo dài cách chơi như “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”.

Thật ra kiếp trước Bùi Khiêm cũng có ví dụ tương tự: game chất lượng kém, đồ họa thô sơ, cách chơi khô khan đơn điệu nhưng lại hot vì một số nguyên nhân đặc biệt.

Chỉ là thực ra những ví dụ ấy ít càng thêm ít, trong số mấy trăm game na ná nhau mới xuất hiện một hai ví dụ như vậy.

Bùi Khiêm hoàn toàn không ngờ chuyện này lại rơi trúng đầu mình!

Một thời gian sau, độ hot của “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” chắc chắn sẽ giảm nhanh. Lượt tải xuống, thu nhập cũng sẽ giảm theo, đây là hiện tượng bình thường.

Nhưng bất luận nó có giảm hay không thì game này cũng đã kiếm ra tiền thật rồi, đây chính là điều khiến Bùi Khiêm khó chịu nhất.

Rút kinh nghiệm xương máu, Bùi Khiêm quyết định thay đổi suy nghĩ.

Lần này không thể làm game độc ​​lập nữa, phải thay đổi thôi!

Bởi vì trong một thời gian ngắn, trong suy nghĩ của người chơi, công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt đã gắn liền với “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” rồi.

Bùi Khiêm đứng trước một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan:

Nếu làm một game rác, làm không cẩn thận nó sẽ lặp lại thành công của “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”. Cho dù nó không hot được như thế nhưng chỉ cần có chút lợi nhuận thì đó cũng là một đả kích nặng nề đối với Bùi Khiêm.

Nhưng nếu không làm game rác mà làm một game độc lập nghiêm túc bình thường thì... biết đâu người chơi lại mua vì cảm thấy chất lượng tạm chấp nhận được.

Vậy thì khó chịu lắm!

Huống chi lấy 300 nghìn ra làm game độc lập cũng hơi vất đấy.

Phải mua bản mẫu đắt đến mức nào, đồ họa đắt tiền ra sao mới tiêu được hết 300 nghìn?!

Hơn nữa bỏ tiền ra mua những đồ họa cực kỳ đắt tiền rồi thì game lại đẹp lung linh, có khi còn thu hút một lượng lớn người chơi hệ nhan khống ấy, vậy sao lỗ nổi!

Thế nên sau khi suy đi nghĩ lại, Bùi Khiêm quyết định tạm thời bỏ rơi những người chơi thích game độc lập để chuyển sang lĩnh vực khác.