Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Huyết mạch thần võ, huyết thống thần cấp?”

Dương Nguyệt Lộ nuốt nước miếng, tuy thiên phú của nàng không tồi nhưng nàng không có huyết mạnh thần cấp, thể chất thần cấp, cũng không có công pháp thần cấp.

Hơn nữa, không chỉ mỗi mình nàng không có, mà hết chín mươi chín phần trăm người trên thế giới này đều không có!

“Muốn không?”

“Muốn.” Dương Nguyệt Lộ gật đầu chắc nịch, nếu đổi thành người khác, bọn họ cũng sẽ muốn!

“Có muốn sở hữu nó không?”

Giang Thái Huyền như một con sói to đang chậm rãi dụ dỗ thỏ trắng nhảy vào bẫy rập mà nó đã chuẩn bị sẵn.

“Nhưng làm sao ngươi có thể chắc chắn đây đều là hàng thật?” Dương Nguyệt Lộ nói, nàng không tin trên đời này lại có người tình nguyện bán những một bộ thần cấp đầy đủ thế này!

Chỉ cần tùy tiện chọn đại một món nào đó trong số những vật này đều có thể khiến cả thế giới máu chảy thành sông!

“Thật hay giả chỉ có bản thân ngươi mới chứng minh được, là một người làm ăn, ta chỉ có thể bảo đảm đây không phải hàng giả.” Giang Thái Huyền bình tĩnh nói, hắn cũng đâu thể đưa nàng một phần để nàng kiểm chứng thật giả đâu?

Bản thân hắn cũng thèm nhỏ dãi đó!

“Đúng rồi, nếu không mua nổi bộ thần cấp này thì ngươi có thể xoay bàn xoay này, nếu vận khí tốt có thể xoay trúng chiêu thức thần cấp, công pháp thần cấp, huyết thống thần cấp.” Giang Thái Huyền thờ ơ nói.

Dương Nguyệt Lộ nhìn theo hướng ngón tay của Giang Thái Huyền, trên bàn xoay có chín ô, tám ô ghi “Xin cảm ơn đã tham dự”, ô còn lại là phần thưởng – Huyết thống Thần Võ!

Bên cạnh bàn xoay có một tấm bảng ghi một kim tệ một lần.

“Tại sao ngươi không tự quay thử?” Dương Nguyệt Lộ thình lình hỏi.

“Nghèo.” Giang Thái Huyền bĩu môi.

“Ngươi mà nghèo? Vương Minh Minh cũng thuê người cơ mà?” Dương Nguyệt Lộ không tin?”

Giang Thái Huyền nhún vai, thoắt cái đã biến mất trước ánh mắt kinh hãi của Dương Nguyệt Lộ.

Sắc mặt Dương Nguyệt Lộ khẽ đổi, ngay khi nàng làm ra bất kỳ động tác nào khác, giọng của Giang Thái Huyền chợt truyền đến từ phía sau: “Ờm, ta vét sạch tiền vào thứ này cũng chỉ trúng được một bộ chiêu thức thần cấp.”

Dương Nguyệt Lộ khiếp sợ, lúc này Giang Thái Huyền không che dấu tu vi, nàng có thể nhận ra hắn đã đột phá võ đạo cấp sáu!

Hai người đều là võ giả cấp sáu, thế nhưng ban nãy nàng hoàn toàn không đoán được hắn biến mất bằng cách nào!

Chẳng lẽ hai vị cường giả kia mạnh như vậy là do có được huyết thống và công pháp?

Nhưng mà với thực lực trúc cơ, hoàn toàn có thể thẳng tay cướp đoạt cơ mà.

“Quả nhiên ngươi không tầm thường.” Mắt Dương Nguyệt Lộ lóe sáng, trước khi thi nàng và các học sinh khác đều nghe phong phanh chút tin tức.

Phế vật Giang Thái Huyền, Tây Môn Tình bị đuổi đi chăm nom dược điền!

Người đang đứng trước mặt nàng có thủ hạ là cao thủ Tiên Thiên và trúc cơ, sao có thể là phế vật? Còn bị đuổi đi trông coi dược điền?

Nghe nói tên này là cô nhi do học viện thu dưỡng, chẳng lẽ người nhà của hắn tìm được hắn?

Dương Nguyệt Lộ hít sâu một hơi, không nghĩ lan man thêm nữa, nàng nói: “Ta muốn chuộc ngọc bội trước, một trăm nguyên tệ đây.”

“Không hổ là thiên tài học viện Thanh Nguyệt, quả là có tiền.” Giang Thái Huyền cười khẽ, nhưng lại không giao ngọc bội ra: “Thế nhưng ngươi cầm cố một trăm nguyên tệ, bây giờ chỉ định dùng một trăm nguyên tệ để chuộc về, vậy là không được đâu nha.”

Dương Nguyệt Lộ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Giá thấp nhất, một trăm hai mươi nguyên tệ.” Giang Thái Huyền trả lời.

Đây là quy định của hệ thống, vụ nào không sinh lời thì không làm.

“Chỉ giỏi hét giá.” Dương Nguyệt Lộ hừ một tiếng nhưng cũng đồng ý trả một trăm hai nguyên tệ.

“Giàu thật.” Giang Thái Huyền thầm kinh ngạc đưa tay nhận nguyên tệ, đáng tiếc lần này hắn không được trích phần trăm.

Khi cầm đồ có thể nhận phần trăm, nhưng lúc chuộc thì lại không được, quy định này cũng vì phòng ngừa Giang Thái Huyền cố ý cho người cầm cố rồi chuộc lại, từ đó kiếm lời từ hệ thống.

Dương Nguyệt Lộ trả tiền xong thì muốn về, Giang Thái Huyền không khỏi hỏi: “Ngươi không thử thật à? Ngươi cũng đã thấy chiêu thức của ta rồi, Huyết mạch Thần Võ đó, mỗi ngày bàn xoay này sẽ đổi mới một lần nên không phải lúc nào cũng có đâu.”

Dương Nguyệt Lộ nghe vậy liền do dự, huyết thống thần cấp đang ở ngay trước mắt, nếu bây giờ bỏ đi nàng sợ sau này bản thân sẽ phải hối hận, nàng sờ sờ túi tiền, bây giờ nàng vẫn còn một nguyên tệ cùng một ít kim tệ, một kim tệ một lần, nếu vậy nàng có thể quay rất nhiều lần, chắc sẽ quay trúng thôi nhỉ?

Nghĩ như vậy, Dương Nguyệt Lộ bèn đi đến trước bàn xoay bỏ một kim tệ vào.

“Đinh, cảm ơn đã tham dự!”

Dương Nguyệt Lộ bình tĩnh bỏ thêm một kim tệ.

“Đinh, cảm ơn đã tham dự!”

“Đinh, cảm ơn đã tham dự...”

“Huyền ca, ta đến rồi.” Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phân của Vương Minh Minh vọng tới.

Giang Thái Huyền nâng mắt nhìn qua, y mặc một bộ đồ đen đến mức nhìn không rõ ai là ai hệt như người nào đó, hắn lập tức lên tiếng chào: “Chúc mừng ngươi giàng được hạng nhất.”

“Khách sáo, khách sáo.”

“Trả tiền!”

Vương Minh Minh đen mặt, lúc nãy còn vui vẻ mà, sao tự nhiên chớp mắt một cái đã trở mặt đòi tiền rồi?

Có điều y cũng không để ý, y huơ tay, một túi tiền lập tức xuất hiện: “Huyền ca, ngươi kiểm lại xem, một nghìn nguyên tệ, không thiếu một xu.”

Hệ thống quét hình, vừa đủ một nghìn tệ, hắn gật đầu nói: “Rất tốt, Vương huynh đệ quả nhiên là người giữ chữ tín.”

Vương Minh Minh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vui mừng không ngớt: “Huyền ca không biết đâu, lần này ta thắng đậm sướng lắm nhé, thấy ta giành được hạng nhất, mắt mấy người kia nhìn ta như phát sáng luôn, hận không thể khóc lóc vang xin ta thu bọn họ làm đàn em.”

“Ngươi biết không? Dương Nguyệt Lộ lớp ta, hoa khôi nổi danh của học viện cũng có ý với ta đó!”

“Vậy sao?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

“Đương nhiên!” Vương Minh Minh hất cằm đắc ý nói: “Huyền ca, ngươi không biết đấy chứ, ánh mắt Dương Nguyệt Lộ nhìn ta lúc đó giống như...”

“Giống như cái gì?” Lúc này trong giọng nói lạnh lùng nọ còn mang theo sát ý.

“Giống như... Không đúng, Huyền ca, đây đâu phải giọng của ngươi.” Vương Minh Minh ngơ ngác, y bất giác quay đầu lại, y há hốc mồm: “Dương... Dương Nguyệt Lộ, sao ngươi lại ở đây?”

 

“Bỏ ra một nghìn nguyên tệ để thuê người gian lận, Vương Minh Minh ngươi đúng là giàu thật nhỉ.” Dương Nguyệt Lộ cười lạnh.

“Khà khà, thuê... thuê người gì chứ, ta không hiểu ngươi nói gì, ta với Huyền ca quen thân nên ta cho hắn thôi.” Vương Minh Minh cười gượng.

“Được rồi, hai người các ngươi đều là khách của ta, đừng có cãi nhau nữa, Minh Minh ngươi lại đây, ta giới thiệu mấy thứ ở trong này cho ngươi.” Giang Thái Huyền cười híp mắt.

Nhanh như vậy đã gom đủ một nghìn tệ, xem ra lần này Vương Minh Minh cũng kiếm được không ít, hắn phải gắng vơ vét một ít mới được.

“Há, Huyền ca cứ đùa ta, ngươi còn có thứ gì ta sẽ mua hết!” Vương Minh Minh vỗ ngực cười to.

Hiện giờ y cũng biết rõ Dương Nguyệt Lộ cũng đến đây thuê cao thủ như y, hơn nữa y còn nhớ lúc mình mới đến đây thuê người Giang Thái Huyền đã nói có một mỹ nữ đã bỏ ra một trăm nguyên tệ để thuê người, mà người nọ hiển nhiên là Dương Nguyệt Lộ.

“Nói phét không biết ngượng!” Dương Nguyệt Lộ cười nhạo.

Giang Thái Huyền cũng đen mặt, tên này không biết coi giá trước hả?

“Chậc, cả thành Thanh Nguyệt này, dám tự nhận giàu có hơn Vương...”

Vương Minh Minh còn đang định khoe khoang tiếp, ai ngờ sau đó lại cứng miệng không nói được thêm chữ nào, mấy thứ này là cái gì thế!

“Vương gia, Vương gia, bán Vương gia của ngươi đi cũng chẳng mua nổi!” Dương Nguyệt Lộ cười lạnh, tiếp tục bỏ thêm kim tệ vào, rồi lại tiếp tục nhận được một câu “Cảm ơn đã tham dự”.

“Huyền ca, mấy cái này là thật à?” Vương Minh Minh đờ người quay đầu nhìn Giang Thái Huyền, y cảm giác cơ thể của mình đang cứng ngắc sắp không cử động được nữa.

Giang Thái Huyền cười gật đầu: “Là thật, nhưng ngươi mua không nổi, có điều ngươi có thể thử chơi bàn xoay, chính là cái mà Dương tiểu thư đang chơi ấy.”

“Bàn xoay?” Vương Minh Minh thắc mắc nhìn qua, thấy Dương Nguyệt Lộ đang bỏ tiền vào liên tục không ngừng.

“Chưa mới chốc lát mà Dương Nguyệt Lộ đã tiêu hết một trăm kim tệ?” Giang Thái Huyền sửng sốt, bởi vì tiền của hắn mới tăng thêm một kim tệ.

“Chết tiệt, lại cảm ơn!” Dương Nguyệt Lộ tức giận, rồi lại bỏ thêm kim tệ vào.

Vương Minh Minh nhìn thấy huyết mạch thần võ trên bàn xoay cũng muốn thử, nhưng ở đây chỉ có một cái bàn xoay, nếu Dương Nguyệt Lộ không tránh ra y cũng không chơi được.

“Đợi nàng ta chơi xong đã.” Giang Thái Huyền nói.

“Đinh, cảm ơn...”

“...”

“Giang Thái Huyền, ta muốn cầm ngọc bội, ngươi cầm lấy rồi đưa ta một trăm kim tệ, ta muốn quay cả đêm, ta không tin ta không lấy được huyết mạch thần võ!”

Giang Thái Huyền: “...”

Ngươi mới chuộc về giờ lại cầm tiếp? Còn muốn quay cả đêm?