Thái Tử Yêu Nghiệt

Chương 39. Ngươi có hiểu quy củ không?

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Gã sai vặt thấy Lý Thần há mồm gọi tướng quân, vô thức muốn từ chối. Nhưng nhìn thấy người đàn ông trung niên bên cạnh đang dùng ánh mắt âm nhu nhìn mình với vẻ bất thiện, lời đến bên miệng nuốt trở vào, sửa lời nói: "Ngươi chờ đó, ta sẽ đi thông báo ngay."

Gã sai vặt vừa đi, Tam Bảo đã hừ lạnh nói: "Tên nô bộc này, vừa rồi còn dám từ chối mệnh lệnh của Thái tử, nếu câu nói kia của hắn ta dám nói ra, Tạp gia nhất định sẽ khiến máu tươi tung tóe tại chỗ."

"Nếu bản cung đã mặc thường phục, không mang theo nghi trượng thì sẽ không có ý định bày ra vẻ thái tử, ngươi muốn nịnh bợ bản cung cũng phải xem tình huống, thu lại tính tình của ngươi."

Một câu không nóng không lạnh của Lý Thần khiến cho sắc mặt Tam Bảo căng thẳng, vội khom người nói: "Nô tỳ hiểu rồi."

Trước sau bất quá một lát, trong đại môn liền truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng.

Nghe ra, nhân số không ít.

Cửa chính két một tiếng mở ra.

Cảnh tượng này khiến cho dân chúng xung quanh đều phải ghé mắt nhìn.

Thời cổ đại gia đình giàu có bình thường ra vào, đều không đi cửa chính, trừ phi là khách nhân tôn quý cực kỳ mới mở cửa chính nghênh đón bày tỏ kính ý, mà cửa chính của phủ đại tướng quân, rất nhiều năm cũng không mở ra.

Cửa chính mở ra, Lý Thần liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên vóc người khôi ngô, hai mắt sáng ngời có thần, cả người khiến cho người ta có cảm giác giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế hùng hồn, dưới sự vây quanh của rất nhiều người đang nghênh đón đến.

Nam tử trung niên này đi tới trước mặt Lý Thần, cung kính nâng tay khom lưng hành lễ, nói: "Thần..."

"Không cần hành lễ, bổn cung cải trang mà đến, lấy thân phận tiểu bối để gặp Tô tướng quân, vậy không cần dùng chút tục lễ như vậy." Lý Thần đưa tay ngăn trở người Tô gia hành lễ, nói.

Tô Chấn Huyên nghe vậy không nói thêm gì nữa, gã nghiêng người đưa tay ra lệnh: "Mời điện hạ vào trong!"

Lý Thần nhấc chân đi từ cửa chính bước vào phủ Đại tướng quân.

Tam Bảo theo sát phía sau, lúc hắn đang muốn đi vào theo, một vị thanh niên bên cạnh Tô Chấn Huyên liền mở miệng quát lớn: "Lớn mật, cửa chính này chỉ người có thân phận cao quý như điện hạ mới có thể vào, ngươi là thứ gì, cũng dám đi từ cửa chính vào phủ Đại tướng quân ta?"

Lời này vừa nói ra, Tam Bảo bỗng nhiên biến sắc.

Trên gương mặt tràn đây âm nhu của hắn tràn đầy xấu hổ cùng oán độc.

Cắn răng, Tam Bảo nói: "Tạp gia chính là Đông Hán..."

"Mặc kệ Đông Hán, một hoạn quan còn muốn đi cửa chính phủ tướng quân ta, chán sống rồi sao?" Nam nhân trẻ tuổi lớn tiếng cắt ngang lời Tam Bảo, quát mắng.

Tam Bảo chỉ cảm thấy trong ngực giống như bị nhét vào một viên đá lớn, tức giận đến mức hắn muốn nổ phổi.

Từ khi hoàng đế Đại Hành thành lập Đông Hán, ông ta làm Hán công đời thứ hai, chấp chưởng Cẩm Y vệ Đông Hán gần mười năm, trên dưới triều đình, ngoại trừ Triệu Huyền Cơ cùng với hạch tâm bên cạnh ông ta không động được, quan văn võ tướng nào thấy ông ta không phải cung kính kêu một tiếng công công?

Nhưng trước mắt lại bị một nam tử trẻ tuổi nhục nhã như thế, Tam Bảo chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, khuôn mặt nóng rát, nội tâm điên cuồng sinh sôi oán hận, hận không thể đem người này rút gân lột da mới có thể trút giận.

"Tam Bảo, từ cửa hông tiến vào, cửa chính của phủ Đại tướng quân, quả thật không phải là nơi ngươi có thể đi vào."

Lúc này, Lý Thần chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói.

Một câu nói như thế, mặc dù không nói chuyện thay Tam Bảo, nhưng cũng cho Tam Bảo một bậc thang.

"Nô tỳ tuân chỉ."

Cung kính hành lễ nói xong, Tam Bảo mới đi vòng qua cửa hông tiến vào.

"Thái tử điện hạ, mời vào."

Tô Chấn Huyên đưa tay lên khách khí nói.

Lý Thần vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mà nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi lúc trước mở miệng nói chuyện.

"Tam Bảo là một hoạn quan, cũng là một nô tài, hắn thật sự không có tư cách đi từ cửa chính phủ Đại tướng quân vào, thế là hắn chỉ có thể đi cửa hông, đây là thân phận địa vị, càng là quy củ."

"Nhưng hắn cũng là nô tài của bổn cung, người của bổn cung, theo ngươi kêu đến quát đi, ngươi nói như thế nào?"

Giọng nói không cao không nặng của Lý Thần nhẹ nhàng như đang nói một câu chuyện phiếm không quan trọng, nhưng lọt vào trong tai mọi người trong phủ đại tướng quân lại giống như thiên quân lôi đình.

Khóe miệng nam nhân trẻ tuổi co giật, trên mặt dần hiện lên vẻ thẹn quá hoá giận, khó khăn nói: "Ta chỉ là..."

Hắn chỉ nói ra ba chữ, Lý Thần đã ngắt lời nói: "Ở trước mặt Thái tử, mở miệng không mang tôn xưng, tự xưng thần, nhỏ tuổi còn nói là không hiểu quy củ, lớn chuyện đi quá giới hạn là tội bất kính, hậu nhân của Đại tướng quân không hiểu quy củ như thế sao?"

Chương trước