Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Roland nuốt miếng trứng chiên cuối cùng, lấy khăn ăn lau miệng và nói:

- Nói nhiều như vậy, hóa ra là ngươi đang lo lắng rằng Hiệp hội Hợp tác Phù Thủy sẽ nghe được tin tức ả chưa chết, và tới đây để cố gắng cứu ả?

- Đúng là như vậy thưa Điện hạ.- Barov giậm chân và kêu lên:

- Bọn chúng hành động vội vội vàng vàng, có lẽ là đang trên đường tới đây. Nếu như phù thủy kia đã chết thì thôi, nhưng cô ấy vẫn còn sống! Nếu những phù thủy đã đủ điên cuồng tới mức bắt cóc trẻ sơ sinh, ta sợ rằng họ sẽ không từ bỏ một đồng bọn đã sa đọa.

Roland hơi mê hoặc, hắn luôn cảm thấy tình hình có cái gì đó sai sai. Tại sao Trợ lý Bộ trưởng và Thủ lĩnh Hiệp sĩ khi nói về phù thủy luôn như thể đang gặp phải kẻ địch đáng sợ và kinh khủng?

Cô gái bị xử án treo cổ đó là một phù thủy, đúng không? Cô ấy thật mỏng manh đến nỗi có thể bị một làn gió thổi bay lên và quật ngã xuống. Nếu cô ấy thực sự sở hữu sức mạnh đáng sợ, tại sao cô ấy còn đứng đó và mặc cho người ta xâm phạm? Không, cơ bản là cô ấy sẽ không bị bắt. Theo thuyết pháp của Giáo hội, cô ấy là một hóa thân của ma quỷ, ngoại trừ Đội Quân Thanh Trừng, quân đội bình thường sẽ phải trả giá thảm trọng để bắt cô. Tuy nhiên, - hóa thân ma quỷ- này đã bị bắt bởi những người dân bình thường của thị trấn Bentham, bị tra tấn dã man bằng mọi cách có thể cho tới khi bị đưa lên giá treo cổ, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có dấu hiệu bộc lộ sức mạnh đáng sợ nào.

- Ả ta bị bắt như thế nào?- Roland hỏi.

Barov trả lời:

- Nghe nói là khu vực khai thác mỏ ở sườn núi phía bắc bị sụp đổ, vì chạy trốn nên ả bại lộ thân phận, và sau đó bị bắt bởi đám thôn dân giận dữ.

Roland suy nghĩ một lúc, đúng vậy, mình đã có ấn tượng nhất định về chuyện này, nó đã xảy ra vào ngày trước khi mình xuyên qua thế giới này.

- Bại lộ như thế nào?

- Chuyện này… ta cũng không rõ ràng lắm. - Trợ lý Bộ trưởng lắc đầu và nói:

- Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, và có thể là một ai đó nhìn thấy ả sử dụng ma thuật.

Roland cau mày khi hỏi:

- Các ngươi không điều tra kỹ lưỡng tình hình?

- Điện hạ, ưu tiên của chúng ta là phục hồi sản xuất của khu vực khai thác mỏ. - Trợ lý Bộ trưởng kháng nghị:

- Một nửa số thu nhập của chúng ta đều dựa vào quặng mỏ sắt, hơn nữa kiểm sát trưởng cũng xác nhận rằng tại hiện trường có người đã bị giết chết bởi ma thuật.

- Loại ma thuật nào?- Roland cảm thấy hứng thú.

- Đầu người và hơn một nửa cơ thể bị chia đôi trải ra trên mặt đất, như thể chúng bị tan chảy, khiến người ta nghĩ tới nến đen khi đốt cháy hết. - Mặt Barov tràn ngập ghê tởm:

- Điện hạ, ngài sẽ không muốn nhìn thấy một cảnh như vậy.

Roland chơi đùa với nĩa bạc trong tay, suy nghĩ về vấn đề này. Trong lịch sử, hầu hết các phù thủy bị lùng giết đều là những người vô tội, các ả trở thành công cụ để hả giận, mà một phần nhỏ trong đó tự gây ra cái chết cho mình. Nhóm phù thủy này ăn mặc rất kỳ lạ, và dành cả ngày để trộn những vật liệu kỳ lạ trong vạc lớn, tuyên bố rằng họ có thể dự đoán tương lai và định luận về sinh tử.

Mà sự thật là các ả đã suy nghĩ ra nhiều thủ thuật, ví dụ, lợi dụng một số phản ứng tự nhiên về các màu sắc khác nhau của ngọn lửa để “chứng minh“ rằng họ đã đạt được sức mạnh của thần linh.

Đối với một người hiện đại, những thứ này không là gì ngoài một số phản ứng hóa học đơn giản, nhưng trong thời Trung Cổ, nó rất dễ bị nhầm lẫn thành hiện tượng thần thánh.

Đối với việc làm tan chảy cơ thể người, điều đầu tiên Roland nghĩ đến là một loại dung dịch axit cromic.

Tuy nhiên, công tác chuẩn bị cho việc này rất là phức tạp, và quá trình tự nó đòi hỏi hoàn bộ cơ thể người phải được ngâm trong axit cromic. Bên cạnh đó, hiệu ứng tan chảy là chắc chắn không mạnh như sự nóng chảy sáp nến. Và axit cromic đã là axit mạnh nhất trong các loại axit được biết đến.

Vậy làm sao cô ấy làm được điều đó?

Nếu cô ấy dựa vào thuật giả kim, có nghĩa là cô ấy có thể là một nhà hóa học cực kỳ hiếm có, nhưng nếu không…

Roland nghĩ đến đây, và sau đó hạ quyết tâm.

- Dẫn ta đi gặp ả.

Trợ lý Bộ trưởng hốt hoảng đứng lên và vô tình làm đổ cốc sữa mà hắn không uống :

- Chờ đã… Điện hạ, ngài muốn gặp mụ phù thủy sao?

- Đúng vậy, đây là mệnh lệnh. - Roland quay đầu và mỉm cười với Trợ lý Bộ trưởng. Nói cách khác, hắn thật biết ơn vì tác phong không nói lý lẽ của hoàng tử Roland.

Roland bước tới cạnh cửa, đột nhiên hắn dừng lại và hỏi:

- Đúng rồi, ta luôn muốn hỏi rằng tại sao chúng ta lại sử dụng giá treo cổ?

- Cái gì?

Roland nhắc lại câu hỏi của hắn :

- Tại sao hình phạt lại dùng giá treo cổ? Không phải phù thủy nên bị treo trên cọc và thiêu sống sao?

Barov có vẻ bối rối.

- Tại sao ấy à? Có thể là ả không sợ lửa đó?

Chỉ có một hầm ngục tại thị trấn Bentham, vì một vùng đất cằn cỗi như vậy không thể đủ khả năng để nuôi sống quá nhiều tù nhân. Hầu hết bọn tội phạm đều sẽ phải đối mặt với sự xét xử và kết án trong vòng vài ngày sau khi bị bắt—hoặc là được thả ra, hoặc là bị xử tử.

Ngoài Barov, hoàng tử được tiếp đón vào hầm ngục bởi Thủ lĩnh Hiệp sĩ, các cai ngục, viên quản ngục, và hai gã vệ binh.

Hầm ngục có tổng cộng bốn tầng và các bức tường của nó được xây bằng đá hoa cương cứng rắn. Đây là lần đầu tiên Roland đến loại địa phương này. Hắn lưu ý rằng đi xuống càng sâu, đường đi xuống càng hẹp, số lượng của các phòng giam cũng giảm bớt. Hắn nghĩ có lẽ họ đã đào một cái hố to hình nón ngược trước, sau đó xây nó lên bằng từng tầng từng tầng các lớp đá.

Đây là loại công trình thô sơ và hiển nhiên sẽ không cung cấp được một hệ thống thoát nước tốt. Mặt đất luôn rất ẩm ướt và nước bùn lầy lội chảy xuôi, theo cầu thang xuống tới bậc cuối cùng.

Phù thủy bị giam ở tầng dưới cùng của các tầng ngục. Mỗi khi đi xuống một tầng, mùi hôi thối trong không khí càng trở nên dày đặc hơn.

- Điện hạ, ngài làm như vậy quá mức mạo hiểm. Mặc dù ả bị trói buộc bởi *Xiềng xích của Chúa*, cũng không thể bảo đảm nhất định an toàn.-

Người đã phát biểu là Carter Lannis, Thủ lĩnh Hiệp sĩ. Ngay sau khi hắn biết rằng hoàng tử quyết định đi gặp mụ phù thủy, hắn ngay lập tức vội vàng chạy tới trước tiên, dọc đường không ngừng khuyên can hoàng tử quay trở lại. Hơn nữa mệnh lệnh của hoàng tử đối với hắn vô hiệu—hắn không chấp nhận bất kỳ mệnh lệnh nào và từ chối rời đi nếu hoàng tử tham gia vào hoạt động nguy hiểm tới tính mạng.

Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, làm sao lại thích lảm nhảm nhiều như vậy? Roland ước gì có thể gọi ai đó khâu miệng hắn lại.

- Nếu ngươi thậm chí không dám nhìn thẳng vào tà ác, làm thế nào ngươi sẽ có đủ can đảm để đánh bại nó? Ta nghĩ rằng ngươi đã biết điều này. - Roland nói.

- Trước khi chiến đấu với tà ác, cũng phải lượng sức của mình. Hành vi thiếu thận trọng không phải là dũng cảm. - Carter bác bỏ.

- Ý ngươi nói là nếu ngươi gặp phải kẻ thù yếu hơn so với mình, ngươi sẽ duy trì công lý chống lại, nhưng nếu hắn mạnh hơn ngươi, ngươi sẽ nhắm mắt làm ngơ? - Roland phản bác.

- Không, Điện hạ, ý của ta là… - Carter lắp bắp.

- Trước đó, ngươi sợ một cuộc đột kích cướp ngục của phù thủy, và bây giờ ngươi thậm chí sợ nhìn thấy một cô gái nhỏ, Thủ lĩnh Hiệp sĩ của ta thực sự là có một không hai.

Mặc dù Thủ lĩnh Hiệp sĩ lắm lời, nhưng cũng không thành thạo về cãi chày cãi cối, và do đó hắn hoàn toàn bất lực khi chống lại một chuyên gia múa mép như Roland.

Tầng này là nhỏ hơn so với những tầng trên nhiều lần, tổng cộng chỉ có hai phòng giam.

Người cai ngục thắp sáng những ngọn đuốc trên tường, và khi bóng tối tiêu tan, Roland thấy cô phù thủy cuộn tròn trong một góc của phòng giam.

Hôm nay đã là cuối thu và nhiệt độ trong nhà ngục đã đủ thấp để mọi người nhìn thấy sương mù trắng do họ thở ra. Roland mặc một một chiếc áo khoác lông thú với lớp lót lụa bên trong, và vì thế hắn không cảm thấy lạnh, nhưng cô gái chỉ mặc một chiếc áo vải thô mà thậm chí không bao phủ hoàn toàn cơ thể của mình, cánh tay và bàn chân lộ ra ngoài của ả đã bị lạnh đến mức đông cứng thành màu trắng.

Những ngọn đuốc đột nhiên sáng lên khiến nàng quay đầu đi và nhắm hờ hai mắt lại. Nhưng chẳng bao lâu, nàng lại mở mắt và nhìn thẳng vào họ.

Đó là một đôi mắt màu xanh da trời nhạt, giống như một cái hồ tĩnh lặng trước khi bắt đầu mưa lớn. Không có sự sợ hãi trên khuôn mặt của ả và chẳng hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự tức giận hay thù hận.

Trong một khoảnh khắc, Roland đã có ảo tưởng rằng hắn đã không nhìn thấy một cô bé yếu đuối, nhưng thay vào đó là một cái bóng ma đang nuốt chửng ngọn lửa dữ dội. Hắn cảm thấy như thể ánh sáng từ những ngọn đuốc đã mờ nhạt đi một chút.

Nàng cố gắng dựa vào bức tường để đứng lên, nhưng chuyển động chậm chạp của nàng giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cuối cùng, nàng đã có thể đứng được trên đôi chân và tập tễnh đi về phía ánh sáng.

Một động tác đơn giản như vậy, nhưng nó làm cho hầu hết mọi người trong nhóm thở hổn hển trong nỗi kinh hoàng và lùi hai bước về phía sau. Chỉ có Thủ lĩnh Hiệp sĩ vẫn đứng vững và bảo vệ Hoàng tử.

- Tên ngươi là gì?- Roland hỏi nàng, vỗ nhẹ vào vai Thủ lĩnh Hiệp sĩ để hắn biết rằng không cần phải quá lo lắng.

- Anna.- Nàng đáp.