Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thời tiết tuần này luôn tệ hại, đầu lúc nào cũng đau nhức nên tâm trạng Karl Valbert cũng giống như thời tiết, u ám vô cùng.

Đang đi trên mặt đường trải bằng đá phiến ẩm ướt, đôi lúc lại có người chào hỏi ông ta. Trong cái thị trấn nhỏ xíu này, Karl mở một học viện nhỏ. Không giống với những học viện chỉ dành cho vương công quý tộc ở Graycastle, ông còn thu nhận cả con cái của bá tánh bình dân. Vì vậy ở thị trấn Bentham này, ông cũng có chút tiếng tăm.

- Ô kìa, ngài Valbert, chào buổi sáng.

- Thưa ngài, con trai tôi vẫn học hành tốt chứ?

- Ông có rảnh không Karl? Cùng đi câu cá chứ?

Lúc bình thường Karl thường mỉm cười trả lời bọn họ, nhưng hôm nay ông chỉ gật đầu, không nói câu nào.

Sau khi chứng kiến cảnh Anna bị treo cổ, vết thương trong lòng ông chợt nhói lên. Có thể nói vết thương nhức nhối này luôn tồn tại kể từ khi ông rời Graycastle, chỉ là ông cố tình lơ đi mà thôi. Ông ép bản thân mình bận rộn với công việc, nhìn nụ cười ngây thơ hồn nhiên của học trò dường như xoa dịu được phần nào.

Đến khi Anna chết đi, ông mới phát hiện, thế giới này không hề thay đổi. Vết thương trong lòng không hề biến mất, thậm chí còn khoét sâu thêm.

Đối với Anna, trí nhớ ông dừng lại ở nửa năm trước. Trong số hơn ba mươi đứa trẻ trong học viện thì cô bé Anna không hề nổi trội, khuôn mặt bình thường, ít nói chuyện, nhưng có một điểm khiến Karl ấn tượng sâu sắc.

Đó chính sự ham học hỏi của cô bé. Dù Karl dạy thứ gì, chữ viết hay lịch sử, Anna luôn là người đầu tiên thuộc lòng. Thậm chí với những môn khô khan như diễn biến lịch sử tôn giáo, Anna cũng có thể cầm sách đọc cả ngày. Ông cũng từng nhìn thấy cô bé này giúp hàng xóm chăm sóc bầy cừu. Dưới ánh nắng mặt trời, Anna chải lông cho cừu cẩn thận, động tác nhẹ nhàng như chăm sóc trẻ sơ sinh. Đến nay ông vẫn còn ghi nhớ cảnh tượng đó, nụ cười vui vẻ ngọt ngào của một cô bé luôn hạnh phúc, chứ không phải của một kẻ bị dụ dỗ bởi ma quỷ.

Sau đó xảy ra một trận hỏa hoạn, mẹ của Anna qua đời, Anna cũng không thể tiếp tục đến học viện. Đến thời điểm cách đây một tuần, người ta kết tội cô bé là phù thủy và treo cổ tại quảng trường trung tâm ở thị trấn.

Bị ma quỷ mê hoặc? Con người bị vấy bẩn? Đại diện cho cái ác? Tất cả đều là dối trá! Lần đầu tiên ông cảm thấy hoài nghi với Giáo Hội, lần đầu tiên ông cảm thấy hoài nghi với những kiến thức mà mình truyền đạt.

Ông không biết Anna có phải phù thủy hay không, nhưng tà ác không phải là từ để miêu tả về cô bé! Nếu như một đứa trẻ vẫn còn mơ hồ và đầy hiếu kì với thế giới được coi là tà ác, vậy toàn bộ quan lại trong Graycastle đều là ma quỷ đến từ địa ngục! Chỉ vì vài trăm đồng Rồng Vàng, cố tình thay đổi vật liệu đá, nhà hát đang xây dựng đổ sập, và làm hơn ba mươi thợ đá mất mạng.

Nhưng chúng đâu phải lên giá treo cổ? Không một ai cả! Quan tòa cuối cùng tuyên bố là do phương án xây dựng của lãnh đạo hiệp hội không hợp lý, xử lưu đày biệt xứ, hiệp hội xây dựng cũng theo đó giải tán. Còn ông tuy biết rõ nội tình nhưng vì muốn tránh phong ba bão táp, đem cả nhàrời khỏi Graycastle, hướng về phía tây, cuối cùng đến thị trấn Bentham này.

Ông xoay sở thành lập học viện, có rất nhiều học trò, và thu hút được rất nhiều học sinh, làm quen được với hàng xóm mới, và có được những người bạn mới, nhưng tội ác đã xảy ra ở Graycastle vẫn luôn hiển hiện trong thâm tâm ông. Bây giờ, ông càng thấu hiểu sự giễu cợt của thế giới dành cho mình, rốt cuộc thế nào là tà ác, các vị thần trên trời có thấu hiểu không?

Sự việc của Nanawa chính là giọt nước làm tràn ly của Karl.

Nanawa không giống Anna, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản. Đó là một cô bé vô cùng hoạt bát, khá nổi bật trong học viện. Những lúc không lên lớp, hiếm khi cô ngồi yên một chỗ, nếu không leo trèo cây cối trêu đùa chim chóc, thì cũng lăn lộn trên mặt cỏ. Nếu có người hỏi em đang làm gì, cô bé sẽ cười ha ha và chỉ vào cuộc chiến giữa con châu chấu và lũ kiến.

Nụ cười luôn rạng rỡ trên khuôn mặt của Nanawa, dường như đây là bản chất của cô bé. Cái thế giới bi thảm khốn khổ này không ảnh hưởng gì tới em, ít nhất trong học viện này, em có thể luôn tươi cười hạnh phúc. Karl có chút hiếu kì, chẳng lẽ từ khi sinh ra đến nay em ấy chưa bao giờ khóc sao?

Mãi đến cách đây hai ngày, Nanawa khóc lóc rầu rĩ đến tìm ông.

- Thưa thầy, liệu con sẽ bị treo cổ giống Anna sao?

Lúc này ông mới biết, học trò Nanawa của mình cũng đã trở thành một phù thủy.

- Ồ, đây không phải là ngài Valbert sao? Mời sang bên này, giúp bọn tôi xem chữ này là chữ gì?

Karl cảm thấy có người đang kéo tay áo mình, ông ngẩng đầu lên, nhận ra bản thân mình đã đi tới quảng trường trong thị trấn từ lúc nào không hay biết. Nhiều người đang xôn xao tờ cáo thị trên bảng tin, nghe thấy tên của Valbert, mọi người đều nhường đường.

- Ngài đến vừa đúng lúc đấy, xin hãy đọc giúp chúng tôi.

- Đúng vậy, vốn dĩ có gã Meg đọc giúp, nhưng nãy giờ đi vệ sinh chưa thấy quay lại.

Nếu là thường ngày, ông ắt hẳn sẽ gật đầu, sau đó giải thích nội dung trên tờ cáo thị cho mọi người nghe. Nhưng giờ đây Karl không thể làm được, trên khuôn mặt của những người này tràn đầy nụ cười và sự nhiệt tình, nhưng lại khiến ông cảm thấy khó chịu vì sự giả dối đó.

Thông báo treo cổ Anna cũng từng được dán lên đó, mọi người cũng đều vui vẻ bàn tán xôn xao. Ông nghĩ rằng, theo một khía cạnh khác, các người đều là hung thủ, chính sự vô tri và ngu muội của các người đã giết chết Anna.

Karl cố nén cảm xúc, thở dài, đi đến trước bảng thông báo.

- Hoàng tử đang chiêu mộ người xây dựng thị trấn Bentham, có nhiều hạng mục công việc để lựa chọn. - Ông đọc to rõ ràng.

Nhưng bản thân mình cũng là một trong những hung thủ, có tư cách gì mà chỉ trích bọn họ? Không phải chính mình đã nói với họ phù thủy là tà ác sao? Karl thấy miệng đắng ngắt, nhìn lại những gì bản thân đã dạy cho lũ trẻ, còn tuyên truyền cho Giáo Hội, ông thậm chí nghĩ rằng bản thân mình đã giảng dạy điều đúng đắn. Quỷ tha ma bắt!

- Thợ đập đá, yêu cầu là nam, 20 đến 40 tuổi, cơ thể cường tráng, thù lao mỗi ngày 25 xu Ưng Đồng.

- Thợ làm gạch, không yêu cầu giới tính, trên 18 tuổi, có kinh nghiệm, thù lao mỗi ngày 45 xu Ưng Đồng.

- Tạp vụ, yêu cầu nam, trên 18 tuổi, thù lao mỗi ngày 12 xu Ưng Đồng.

- . . .

Không, ông nhất định phải có hành động gì đó, nếu cái chết của Anna là không thể cứu vãn, ít nhất cũng không để Nanawa dẫm lên vết xe đổ. Trong lòng Karl đang dậy sóng, khi hiệp hội xây dựng giải tán ông không dám đứng lên bảo vệ, khi Anna bị xử treo cổ ông cũng im hơi lặng tiếng, lẽ nào bản thân ông mãi giữ im lặng nhìn từng đứa trẻ đáng yêu đó bị đưa lên giá treo cổ sao?

Nhưng ông có thể làm gì chứ? Đưa Nanawa trốn khỏi thị trấn này sao? Ông còn có gia đình của mình, một gia đình đã bôn ba cùng với ông từ khi ở Graycastle, vừa ổn định lại phải rời đi sao? Hơn nữa Nanawa lại xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc, sao có thể chịu nổi với cuộc sống màn trời chiếu đất?

- Thợ đục đá, không hạn chế giới tính, không hạn chế tuổi tác, ưu tiên những người từng xây dựng tòa thị chính, công sự, công việc dài hạn, thù lao mỗi tháng là 1 đồng Rồng Vàng."

- Bổ sung điều khoản: người có kinh nghiệm phong phú, biểu hiện xuất sắc, có thể thăng chức làm quan.

Sau khi đọc hết cáo thị, mọi người đều đồng thanh hoan hô:

- Mỗi tháng 1 đồng Rồng Vàng, còn cao hơn cả làm kỵ binh ở pháo đài Epopee.

- Nhưng mày biết làm không? Đào một hố xí còn không xong, huống hồ xây một pháo đài?

- Tụi bây đừng chỉ nhìn vào mỗi hạng mục đó, các hạng mục phía trên cũng không tồi, nếu như trả thù lao đầy đủ, còn hơn cả việc đi săn đó.

- Đúng vậy, đi săn còn có thể mất mạng, khu rừng Misty không phải là chỗ mà có thể ra vào tùy tiện.

Karl Valbert không màng những điều đó, toàn bộ sự chú ý của ông đều tập trung vào con dấu và chữ kí ở cuối cáo thị. Đó là do tứ hoàng tử Roland Wimbledon tự tay đặt bút kí.

Lẽ nào hoàng tử không biết là chỉ vài tháng nữa là đến tháng ma quỷ sao? Dù ngài ấy muốn xây dựng thứ gì, lúc này đâu phải là thời điểm hoàn hảo? Xem ra hoàng tử Wimbledon không thông thạo về xây dựng, không chừng bản thân có thể dùng danh xưng của một thợ xây để thu hút sự chú ý của hoàng tử... trong lòng Karl chợt nảy ra một suy nghĩ, thông qua lần chiêu mộ kia, ông có thể gặp được tứ hoàng tử - người lãnh đạo tối cao tại thị trấn Bentham này.

Cái ý niệm này để Karl nuốt nước miếng một cái, thuyết phục hoàng tử tin tưởng phù thủy không phải quỷ dữ sao? Nghe đồn hoàng tử có những ý tưởng độc đáo, tính tình không giống người thường, hơn nữa đặc biệt căm ghét Giáo Hội. Không chừng có thể thuyết phục! Ông nghĩ rằng cho dù người ra lệnh treo cổ Anna là tứ hoàng tử, nhưng biết đâu ngài ấy không hề muốn làm như vậy.

Bản thân vị hoàng tử này mới ngoài đôi mươi có lẽ sẽ thấu hiểu sự tình, những cô nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, làm sao cóthể trở thành những môn đồ của ma quỷ được chứ?

Đương nhiên còn một khả năng khác, đó là ông sẽ bị coi là đồng bọn của phù thủy, sau đó đưa lên giá treo cổ. Pháp luật của Giáo Hội quy định rõ ràng, bất cứ kẻ nào bao che phù thủy hoặc cầu xin cho phù thủy, đều bị coi là môn đồ của ma quỷ.

Giờ đây hi vọng cuối cùng của ông đều gửi gắm vào vị hoàng tử cũng căm ghét Giáo Hội này.

Trong lòng Karl thầm cầu nguyện.

Dù rằng không biết nên cầu nguyện vào vị thần nào, ông vẫn nhắm mắt lại, cầu thần phù hộ.

Vì một Anna đã mất đi, vì một Nanawa còn sống, vì vết thương đang nhức nhối trong lòng.

Ông quyết định mạo hiểm tất cả.