Ta Trở Thành Tuỳ Tùng Của Nữ Nhân Vật Phản Diện (Dịch)

Chương 23. Quyển 1 - Pháo Tín Hiệu Của Lục Phiến Môn

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Loại ác liêu này không phải nên để lộ mặt nạ ngụy trang, lộ ra răng nanh hèn mọn sao?

Sau đó không kịp chờ đợi chà đạp thân thể trong sạch của nàng?

Vì sao lại xa cách như thế?

Thẩm Ấu Di rõ ràng đây không phải cố ý, bởi vì không cần thiết, mình đã biến thành chim hoàng yến được đối phương nuôi dưỡng.

Mang theo nghi hoặc không hiểu, tiếng lòng căng cứng của nàng ngược lại dần dần trầm tĩnh lại.

Tốt nhất cả một đời đừng chạm vào ta!

..............

Trong phòng tu luyện.

Từ Bắc Vọng dựa vào vách của suối nước, linh khí nồng nặc tưới nhuần toàn thân.

Trong ánh mắt thâm thúy của hắn bắn ra một vòng sát khí.

Có trận pháp áp chế chân khí, còn có Ẩn Nặc Phù có thể qua mặt được cường giả từ Tứ phẩm Tông Sư trở xuống.

Ai là thợ săn?

Ai lại là con mồi?

Mục tiêu của Từ Bắc Vọng đã sớm không phải Heo Yêu quỷ dị gì đó, mà là thiên chi kiêu nữ của Thanh Vân Bảng - Diệt Tuyệt!

Dựa vào hai món pháp bảo kia, hắn chưa chắc không có sức đánh một trận.

Tháp Khí Vận chín mươi tầng, hắn sớm đã thèm nhỏ nước dãi.

Huống hồ, là ngươi chủ động trêu chọc ta.

……….

Gió đêm gào thét, trăng tròn treo trên cao.

Thả mắt nhìn về phía xa, núi rừng bị phủ lên một tầng sáng màu bạc nhàn nhạt, giống như một con rồng bạc uốn lượn giữa núi non trùng điệp mênh mông.

Một khối bia đá to lớn sừng sững, trên đó viết hai chữ “Mang Sơn”.

Một nam, một nữ, một thầy tướng số, ba người đang ở chỗ đăng ký dịch đạo.

Mang Sơn thuộc quyền quản lý của Kinh Thành, hoàng thân quyền quý đi săn, nghỉ mát mùa hè, cho nên nơi này chuyên môn bố trí sai dịch tuần tra.

Ba người đi dọc theo sườn núi, Nhan Giới nhẹ nhõm rảnh rỗi, cả đường líu ríu.

Tây Môn Ẩm Nguyệt ngẫu nhiên phụ họa hai câu, sau đó liên tục đánh giá Từ Bắc Vọng.

Vì sao tên gian ác này lại phong khinh vân đạm như thế? Không phải hắn nên sợ hãi, thậm chí cầu xin tha thứ sao?

Hắn bình tĩnh đến có chút quỷ dị.

Chẳng lẽ tưởng rằng dựa vào tà môn ma đạo sẽ có thể chạy thoát khỏi miệng của Heo Yêu quỷ dị sao?

- Từ công tử, không cần khẩn trương.

Tưởng là hắn thấp thỏm lo âu, Nhan Giới lại dịu dàng trấn an.

Tuy có quan hệ thân cận với Tây Môn muội muội, nhưng Nhan Giới lại không chán ghét Từ Bắc Vọng.

Dù sao thì một nam tử có dung mạo kinh thế như vậy rất hiếm thấy trên đời, đáng tiếc tu vi hơi thấp một chút.

- Ngươi có thể ngậm miệng hay không?

Từ Bắc Vọng nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng mấy giây.

Mặc nữ trang, cột tóc đuôi ngựa, nhưng hết lần này tới lần khác lại phát ra giọng nói giống như vịt đực, ngươi làm biết bao nhiêu người buồn nôn rồi?

Nếu âm thanh của ngươi ôn nhu một chút, phóng ra ngoài cũng có thể hấp dẫn một đợt liếm chó.

- Ừ.

Nhan Giới nhẹ nhàng linh hoạt gật đầu, sẵng giọng nói với Diệt Tuyệt:

- Muội muội, chúng ta không để ý tới tên nam nhân thúi này.

Tây Môn Ẩm Nguyệt gật đầu, tay nàng cầm một cái mâm tròn với đường vân phức tạp, mâm tròn lóe ra tia sáng màu vàng yếu ớt.

Đây là Tầm Yêu Bàn của Lục Phiến Môn, phẩm giai của Yêu vật đối ứng với ánh sáng màu hồng của mâm tròn.

Phẩm giai càng cao thì ánh sáng càng sáng.

Đột nhiên, Nhan Giới di động.

Đường đi tĩnh mịch, rừng cây gào thét.

Một sợi dây màu hồng bay nhanh qua, cùng với tiểu động vật réo vang, sợi dây thừng cột một con báo trắng điềm đạm đáng yêu.

Loài vật này chỉ ẩn hiện vào ban đêm, không có chút lực công kích nào, giống như hồ ly, lông nó có mang theo mùi xạ hương, chế thành túi thơm khuê các là thích hợp nhất.

- Ưm ưm ~

Báo trắng giòn kêu hai tiếng, sau đó bị dọa ngất đi.

Nhan Giới ôm nó, ỏn à ỏn ẻn nói:

- Ngươi cũng quá nhát gan rồi.

Một việc nhỏ xen giữa, sau đó mâm tròn lại sáng lên tia sáng màu hồng, ba người bỏ mặc.

Gần nửa canh giờ, đã xâm nhập vào giữa Mang Sơn, quanh mình yên tĩnh im ắng, không khí cũng biến thành ướt lạnh.

Mà ánh sáng trên mâm tròn càng thêm bỏng mắt, mang theo những chấm đỏ như máu.

- Heo Yêu đại khái ở khu vực này.

Tây Môn Ẩm Nguyệt liếc nhìn địa thế sơn lâm, giọng rất trầm ổn.

Khi xác định Heo Yêu ở Mang Sơn, đó chính là heo trong hũ.

Tuy một con lợn dựa vào ăn nhầm linh thảo mà tu vi tăng mạnh, nhưng cũng không thay đổi được sự thật rằng linh trí của nó thấp.

- Đỉnh núi có yêu thú cấp cao, có bí cảnh hung hiểm, Heo Yêu chắc chắn không dám xông vào nơi đó.

- Chỉ còn ba phía Đông - Tây - Nam, chúng ta mỗi người phụ trách một phía.

Tây Môn Ẩm Nguyệt thản nhiên mở miệng, nhưng trong giọng nói lộ ra không thể phản đối.

Nhan Giới im miệng không nói gì, hắn giương mắt nhìn Từ Bắc Vọng một lát, đối phương biểu lộ vẫn không có một chút gợn sóng.

Giống như nhìn quen tình người ấm lạnh trên thế gian, kinh lịch gian nan vất vả vô số tuyết nguyệt.

- Được.

Vứt xuống những chữ này, hắn lắc mông nhanh chóng chạy về phía Đông Bắc.

Diệt Tuyệt khẽ nhếch cằm, cố gắng để nụ cười lộ ra nhạt nhẽo:

- Ngươi không có vấn đề gì chứ?

Một đôi mắt của Từ Bắc Vọng vẫn trầm tĩnh như nước, hay tay chắp sau lưng lặng yên nắm chặt.

- Đây là pháo tín hiệu của Lục Phiến Môn, gặp phải Heo Yêu thì rót chân khí vào trong pháo để cầu viện, ta sẽ chạy đến cứu ngươi.

Trong lòng bàn tay Diệt Tuyệt trống rỗng xuất hiện một chiếc pháo nhỏ có vết rỉ loang lổ.

Cánh tay căng cứng của Từ Bắc Vọng dần dần buông lỏng, bình tĩnh tiếp nhận pháo tín hiệu, sau đó trêu ghẹo nói:

- Ta đoán tổ trưởng nhất định sẽ từ từ tới chậm.

Chương trước