Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ

Chương 18. Người trẻ tuổi thì nên chịu khổ mà rèn luyện

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thân mặc trường bào màu trắng, đầu đội vương miện nạm vàng, khí thế bất phàm.

Theo sự xuất hiện của hắn, tiếng ồn trong đại điện dần dần lắng xuống như thủy triều.

“Tông chủ đã đến, đừng nói chuyện nữa.”

Lý Đạo Nhiên kéo góc áo Lục Tiêu Nhiên, hắn và Lâm Khiết lập tức đứng vững.

Mọi người quy củ hệt như mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Thiên Ma Tông chủ liếc nhìn bên dưới, gật đầu hài lòng.

Hơn hai trăm trưởng lão, thực lực thấp nhất cũng là cường giả Tông Sư hậu kỳ, so với bất cứ nơi nào trong Đại Chu, đây đều là thế lực không tầm thường!

Bọn họ tượng trưng cho sức mạnh của Thiên Ma tông!

“Chư vị trưởng lão, hôm nay triệu tập các ngươi đến đây thực ra là vì sự việc hai tháng trước. Như các người đều biết, hai tháng trước, một sự kiện cực kỳ chấn động đã xảy ra tại Thiên Ma tông chúng ta. Có một vị cường giả tuyệt thế đã gây ra thiên uy chấn động.”

Lục Tiêu Nhiên khẽ giật mình, thiên uy chấn động, đó không phải là lúc mình bố trí Bát Quái Phong Thiên Trận sao?

Tông chủ tiếp tục nói:

“Sự việc đó thậm chí còn kinh động đến Thái Thượng trưởng lão của Thiên Ma tông chúng ta. Tuy nhiên, đến giờ vẫn chưa thể tra ra rốt cuộc là vị cao nhân tiền bối nào dẫn đến chấn động thiên uy.”

“Tuy nhiên, trong khi điều tra, Thái Thượng trưởng lão đã phát hiện một việc. Đó là, trận pháp phòng ngự của tông môn đã lâu năm chưa được tu sửa, nên mới dẫn đến việc có người bước vào Thiên Ma tông mà không bị phát hiện.”

“Vì vậy, theo lệnh của Thái Thượng trưởng lão, phải chọn ra vài vị trưởng lão am hiểu trận pháp để tu sửa điều chỉnh lại trận pháp phòng ngự.”

“Các vị trưởng lão, có ai mong muốn làm không?”

Đáng tiếc, tất cả mọi người đều không quá nhiệt tình.

Đây cũng là điều bình thường.

Đầu tiên, làm việc này rất lãng phí thời gian, chẳng khác nào giống như ra công trường chuyển gạch, đã mệt mỏi, lại không kiếm được bao nhiêu tiền, nằm ở núi nhà mình ngủ còn sướng hơn.

Thứ hai, đây là lệnh của Thái Thượng trưởng lão, nếu làm không cẩn thận, nhẹ thì bị mắng, nặng thì bị phạt!

Kiếm được chút ít linh thạch đó, mà trong lòng thấp tha thấp thỏm, gánh vác trách nhiệm.

Tông chủ không khỏi khẽ cau mày, nói:

“Thiên Ma tông ta có nhiều trưởng lão như vậy, chẳng lẽ không có ai sẵn lòng cống hiến cho tông môn hay sao?”

Các vị trưởng lão ngượng nghịu, một số trưởng lão có địa vị đứng lên nói:

“Tông môn chúng ta, không có mấy người hiểu được trận pháp, chỉ là mấy người các ngươi, đừng che giấu, đứng ra đi.”

Đã nói thế rồi, không còn cách nào nữa, có chừng chục người buộc phải đứng dậy.

Trong số đó có Lý Đạo Nhiên và Lục Tiêu Nhiên.

Lý Đạo Nhiên nổi tiếng là cao thủ nhảm nhí trong tông môn, khi nhàn rỗi lại thích lang thang khắp nơi, nên hay đi tìm vài vị trưởng lão tiền bối xin chỉ dạy về trận pháp.

Lục Tiêu Nhiên thì không cần phải nói. Làm một thiên tài thận trọng, trận pháp là vật bổ trợ đầu tư ít, thu được lợi cao, hắn nhất định phải học.

Vì vậy, hai người không thể trốn thoát.

Tông chủ liếc nhìn mọi người, dò hỏi các trưởng lão trước:

“Vương trưởng lão, Thiết trưởng lão, trình độ trận pháp của hai người các ngươi trong tông môn được coi là đứng đầu, không biết hai vị có đồng ý nhận trách nhiệm quan trọng này không?”

Vương trưởng lão ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Thưa Tông chủ, gần đây ta tu luyện gặp chút sự cố, bây giờ đang dưỡng thương lại không thích hợp sử dụng linh khí, e rằng không thể sửa chữa trận pháp.”

Ánh mắt Thiết trưởng lão thâm thúy, vẻ mặt trang nghiêm.

“Tông chủ, gần đây, ta gần như sắp chạm tới cánh cửa Luyện Thần cảnh, đang dốc hết sức chuẩn bị đột phá. Cho nên lần này, ta cũng không thể gắng sức vì tông môn.”

Tông chủ hơi nhíu mày, tuy rằng biết hai vị trưởng lão có thể đang nói dối, nhưng cũng không có cách nào.

Người ta đều là những người có tuổi đời ở tông môn, tuy rằng tu vi thấp, nhưng khi gặp, chính mình cũng phải gọi một tiếng sư huynh, không làm khác đi được.

Nếu đại nạn của tông môn đến, hắn có thể lấy danh nghĩa tông môn mà trừng phạt đối phương.

Nhưng đây chỉ là sửa chữa trận pháp, nếu bày ra cái giá lãnh đạo vì chút chuyện nhỏ này, lại dễ mất lòng người.

Hắn lại nhìn vài trưởng lão phía sau, cũng nhận được đáp án cũng tương tự như Vương-Thiết hai vị trưởng lão.

Càng hoang đường hơn là có vị trưởng lão lại còn nói rằng mình phải tới Kháo Sơn tông kế bên thân cận.

Tông chủ tức giận, suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi tục.

“Chẳng lẽ Thiên Ma tông ta lớn như vậy, không ai có thể sửa chữa trận pháp?”

Thấy Tông chủ đã bắt đầu nổi giận, một vị trưởng lão vội vàng lên tiếng:

“Tông chủ, chúng ta thực sự đều đã già rồi, tuy rằng có thể làm được, nhưng đến khi chúng ta đều hóa thành cát bụi thì phải làm sao? Ta cho rằng đây chính là cơ hội để bồi dưỡng trình độ trận pháp cho vãn bối, người mới.”

Lục Tiêu Nhiên kêu thầm trong lòng, đột nhiên có dự cảm giác không tốt lắm.

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, vị trưởng lão kia liền chỉ vào hai người Lý Đạo Nhiên và hắn.

“Đạo Nhiên và Tiêu Nhiên đều là những trưởng lão trẻ tuổi của tông môn, tư chất xem như không tệ, nếu để cho hai người bọn họ đi làm, có thể được rèn luyện, tương lai về sau cũng có thể dốc sức cho tông môn lâu dài, thậm chí có thể truyền thừa tinh hoa trận pháp cho đời sau. Tông chủ cảm thấy thế nào?”

“Ý kiến này không tệ, vậy Đạo Nhiên và Tiêu Nhiên sẽ phụ trách chuyện này.”

Đôi mắt Tông chủ sáng lên như thể đã nhìn thấy bia ngắm của mình.

Hầu hết các trưởng lão khác đều là cùng một thế hệ với mình, nhưng Lý Đạo Nhiên và Lục Tiêu Nhiên thì không cần lo ngại.

Hai người này đều là thế hệ sư điệt của hắn. Hắn có thể tùy tiện răn dạy, bọn họ cũng không dám nói lời nào. Nếu bị mang danh không tôn trọng trưởng bối, bọn họ sẽ phải chịu đủ.

Lý Đạo Nhiên trợn mắt, ông trời có mắt, hắn là một đại vương nhàn rỗi lêu lỏng, hắn nào biết sửa chữa trận pháp?

Với trình độ nửa vời của hắn, đi thì trăm phần trăm sẽ bị quở trách.

“Tông chủ, ta không...”

Hắn vừa mở miệng, đã thấy ánh mắt đầy sát khí của Tông chủ trừng tới, sợ tới rụt cổ lại, sống lưng ớn lạnh một hồi.

Lời đã đến khóe miệng, chỉ đành phải nuốt ngược vào trong.