Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ

Chương 15. Tu vi của sư tôn không kém gì Đại Đế (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quả thật, nàng chưa từng nghĩ tới vị hôn phu trước của mình có thể đánh bại chính mình.

Hắn chỉ là một thiếu gia trong một gia tộc nhỏ của quận Tử Ninh thôi.

Thực ra, gia tộc của hắn cũng coi như là một phú hộ nhưng chỉ so với người bình thường mà thôi.

Đối với loại tồn tại như Tử Ninh Vương phủ, hắn chỉ là một con kiến nhỏ bé.

Mà mình có Tử Ninh Vương phủ chống lưng, cho dù là tư chất, huyết mạch hay các tài nguyên tu luyện như công pháp, đan dược, vân vân… đều hơn đối phương không biết bao nhiêu lần.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn thua.

Bị hắn đánh cho tan tác, thua đến thảm hại.

Dù nàng vắt hết óc cũng không biết giải thích tình huống đó như thế nào.

Đến tận khi nghe được lý luận này của Lục Tiêu Nhiên, dường như nàng mới hiểu thấu được.

Hít sâu một hơi, Cơ Vô Hà nhìn chằm chằm Vân Ly Ca, cất giọng hỏi:

“Vân sư huynh, ngươi tin tưởng Lục... tin tưởng lý luận mà sư tôn nói sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Ánh mắt Vân Ly Ca ánh lên vẻ kiên định, Cơ Vô Hà dò hỏi:

“Chẳng lẽ sư huynh cũng...?”

“Đúng vậy.”

Khi Vân Ly Ca kể về câu chuyện của bản thân, Cơ Vô Hà càng không nén nổi sợ hãi.

Hóa ra thế giới này lại có sự tồn tại khủng khiếp như vậy.

Nhưng bọn họ cũng quá phi lý, không phải sao?

Người khác phải nỗ lực cả đời, họ lại tùy tiện đã có thể có được rồi?

CMN, đó còn là người sao?

Ông trời quả là có mắt như mù!

Điều này không phải coi nỗ lực của người khác như rác rưởi mà chà đạp ư?

Vân Ly Ca cười an ủi:

“Nhưng ngươi không cần ao ước đố kị với loại người như vậy. Đúng là chúng ta không được ông trời đưa cho loại số phận và cơ duyên đó, nhưng chúng ta còn có sư tôn! Sư tôn cũng là hack của chúng ta.”

Cơ Vô Hà nghĩ đến sự yêu nghiệt của Lục Tiêu Nhiên, không khỏi gật đầu.

Sau đó nàng hơi ngạc nhiên hỏi:

“Đúng rồi, Vân sư huynh, ngươi tới sớm hơn một chút có phải cũng biết nhiều chuyện liên quan đến sư tôn hơn không? Ngươi có thể cho ta biết tu vi của sư tôn là bao nhiêu không?”

Vân Ly Ca lắc đầu, cười khổ, nói:

“Ta thật sự không biết. Ngươi quên rồi, trong quy tắc của Chỉ Thủy Phong có nói, tuyệt đối không thể tùy tiện để lộ tu vi thật sự của mình.”

“Quả là như vậy.”

“Nhưng ta cũng có thể căn cứ vào hành động của sư tôn mà phỏng đoán được đôi điều.”

“Sư tôn, e là không kém gì Đại Đế.”

“Cái gì!”

Tim Cơ Vô Hà đột nhiên đập mạnh.

Không kém gì Đại Đế, đó là một loại khái niệm gì?

Như vậy chẳng phải nói là, thực lực của Lục Tiêu Nhiên đã có thể xem là đứng đầu đế quốc Đại Chu. Không, dù đặt trên toàn bộ đại lục, sợ rằng cũng là sức chiến đấu đỉnh cao nhất!

“Sư huynh có bằng chứng gì không?”

Vân Ly Ca gãi đầu.

“Ta chỉ suy đoán mà thôi, nguyên nhân đầu tiên, sư tôn vừa ra tay chính là công pháp Đế giai cực phẩm, nếu ngươi đã bái vào môn hạ của sư tôn, có lẽ cũng được nhận công pháp Đế giai cực phẩm, đúng không”

Cơ Vô Hà gật đầu.

“Đúng vậy.”

Về điểm này, Cơ Vô Hà không thể không thừa nhận Lục Tiêu Nhiên quả thật đáng sợ.

Đế giai cực phẩm, trên toàn bộ đại lục này, cho dù ngươi là Đại Đế đi nữa, có thể đạt được mấy công pháp Đế giai cực phẩm chứ?

Hơn nữa, hắn còn dễ dàng ban tặng cho đồ đệ mình.

Hành động không để tâm đến công pháp Đế giai cực phẩm như vậy đã là điều người thường khó mà với tới.

“Điểm thứ hai, ngươi cũng biết, quy củ của Chỉ Thủy phong chúng ta chính là ‘cẩu’, sư tôn rõ ràng đã nói rằng chúng ta phải che giấu đại cảnh giới của mình, vĩnh viễn không được tiết lộ ra. Sư tôn đánh bại lão ma ma hộ vệ kia của ngươi không tốn chút sức nào, ít nhất hắn ở trên Tạo Hóa cảnh. Hơn nữa, hắn có thói quen che giấu một vài đại cảnh giới, cho nên ngoại trừ Đại Đế ra, ta thật sự không nghĩ ra được tu vi đích thực của sư tôn là gì”

“Hí!”

Cơ Vô Hà không nhịn được hít sâu một hơi.

Nàng lại được bái được vào môn hạ của một vị có thực lực không thua kém gì Đại Đế!

Tuy rằng vị Đại Đế này là một lão cẩu, nhưng hắn cũng thực sự là một Đại Đế!

Nhìn thấy sự kinh ngạc của Cơ Vô Hà, Vân Ly Ca không hề cảm thấy buồn cười.

Lúc đầu, chẳng phải hắn cũng bị kinh ngạc giống như Cơ Vô Hà sao?

Bây giờ, hắn đã thay đổi suy nghĩ, không hề kinh ngạc, mà còn mừng rỡ vì bản thân đã tìm được một sư tôn mạnh như thế.

“Được rồi, sư muội, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên chuyên tâm tu luyện. Sư tôn tuy mạnh, nhưng không thể trông coi chúng ta cả đời, chúng ta vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính mình.”

Cơ Vô Hà gật đầu, sau đó lấy một chai sứ nhỏ từ trong túi trữ vật ra, bên trong chứa ba viên Nguyên Khí đan.

“Vân sư huynh, cám ơn ngươi đã giúp ta giải đáp thắc mắc. Đây là ba viên Nguyên Khí đan, xem như tâm ý của Cơ Vô Hà. Lẽ ra phải đưa cho sư huynh nhiều hơn, nhưng lần này lúc ta ra khỏi vương phủ cũng chỉ mang theo ba mươi viên Nguyên Khí đan, ta còn phải dùng để tu luyện. Mong sư huynh đừng ghét bỏ.”

Đương nhiên, nàng nói vậy thôi, trên thực tế, ba viên Nguyên Khí đan đã là rất nhiều rồi.

Cho dù nàng là vương nữ của Tử Ninh vương phủ, trong tiền tiêu hàng tháng cũng chỉ có mười viên Nguyên Khí đan này mà thôi.

Nhưng Vân Ly Ca lại không nhận, ngược lại sắc mặt còn hơi quái dị.

Cơ Vô Hà hơi nhướng mày.

“Sư huynh, có phải ít quá không?”

Vân Ly Ca lắc đầu.

“Ta không có ý đó. Chỉ có điều, sư muội vừa mới bái nhập sư môn, ta không thể nhận đồ của ngươi. Huống hồ chi ngươi tu luyện công pháp cũng cần đan dược.”

Nói xong, hắn lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong túi trữ vật.

“Những Nguyên Khí đan này, ngươi cầm trước đi.”

Cơ Vô Hà lập tức méo mặt.

Chiếc bình sứ nhỏ chứa đầy Nguyên Khí đan, ước tính sơ bộ thì ít nhất phải có đến hai trăm viên.

Vân Ly Ca lấy đâu ra nhiều đan dược như vậy?

Không phải hắn chỉ là một tiểu đệ tử của Thiên Ma tông thôi sao?

Thiên Ma tông giàu như vậy sao? Mỗi người đều có mấy trăm viên Nguyên Khí đan?

Dường như nhìn ra nghi ngờ của nàng, Vân Ly Ca mỉm cười mở miệng nói:

“Thiên Ma tông không thể cho chúng ta nhiều đan dược như vậy, nhưng mà sư tôn có. Khi nào hết thì tìm đến sư tôn mà xin. Mỗi lần được một ngàn viên, dùng rất lâu.”

Khuôn mặt của Cơ Vô Hà lại run rẩy lần nữa.