Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

“Hai bình Tốc Linh đan trung phẩm, một bình Đoán Thể đan cao phẩm.”

 

Từ Phàm đặt ba bình linh đan lên trên quầy giao dịch, trong việc thỉnh thoảng hoàn thành nhiệm vụ trong Liên minh, nhìn biểu hiện ghen tị của người khác đôi lúc cũng rất tuyệt.

 

Lúc này, tiểu nhị ở quầy giao dịch đã giao vật phẩm tương ứng cho Từ Phàm, tiểu nhị cũng không có kiểm tra linh đan, trong Liên minh này không có ai sẽ làm giao dịch giả cả.

 

Sau khi giao dịch hoàn tất, Từ Phàm quay sang nói với Bàng Phúc: “Sư huynh giúp ta công bố một nhiệm vụ, thu mua các loại tài liệu phù văn, phù văn thiên nhiên thần giáng càng tốt, giá cả sẽ ước định theo giá trị của phù văn.”

 

“Nhân tiện hãy ghi chú rằng, phù văn Luyện Khí phong hay truyền thụ thì không cần tiến hành giao dịch.” Từ Phàm nói.

 

“Được được, đi thôi, mời Từ sư đệ lên lầu uống trà nói chuyện.” Bàng Phúc cười nói, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn, thu mua phù văn, chẳng lẽ vị sư đệ này bây giờ đang học luyện khí.

 

Trong phòng tiếp đón khách, Từ Phàm nhìn cảnh người ra kẻ vào, không khỏi khen ngợi: “Bàng sư huynh quả là không tệ, Liên minh chúng ta được có bao lâu đâu mà tổ chức bài bản như thế rồi.”

 

“Không phải là có nhân tài như Từ sư đệ đây trấn giữ trong Liên minh, ta mới có thể nhanh chóng đưa các anh em của Liên minh chúng ta lại với nhau.”

 

Rõ là một người tu tiên, mà trên người toàn hơi của thương nhân.

 

“Bước tiếp theo Liên minh chúng ta nên làm gì đây? Ngươi biết đấy, môn phái của chúng ta đối mặt với chuyện này có phản cảm, tuy rằng không phản đối, nhưng cũng không phải chỉ ngồi nhìn chúng ta phát triển rộng lớn.” Từ Phàm nói, đồ với một ít thái độ trong tông phái hắn vẫn còn hơi hiểu biết.

 

Sau khi Từ Phàm gia nhập ngoại môn được khoảng thời gian thì hắn thán phục chế độ bồi dưỡng của môn phái không dứt.

 

Đệ tử ngoại môn được thu nhận, ngay cả thiên tài thì cũng phải ở ngoại môn suốt Luyện Khí kỳ, ngay cả những người đã được các tiền bối tông môn thu nhận làm đệ tử, cũng phải ở lại ngoại môn, sau đó căn cứ theo biểu hiện khi ở ngoại môn, mới quyết định cho vào nội môn hay không.

 

Trong Thiên Khuyết môn, đều rất chú trọng đến nhân cách và tính cách của đệ tử.

 

Từ Phàm có cảm giác, trên bầu trời của ngoại môn có một đôi mắt đặc biệt nhìn chằm chằm vào ngoại môn, thậm chí là theo dõi sát sao từng người đệ tử.

 

Bàng Phúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Quy mô càng lớn hơn nữa, ta sẽ thành lập thương hội ở ngoại môn.”

 

“Thành lập Liên minh này vốn là một cách để ta tích lũy mạng lưới quan hệ, sau này Liên minh này cũng sẽ tồn tại dưới hình thức thương hội.”

 

Bàng Long nói một cách không kiêng kỵ, đều là người thông minh cả, che giấu nhiều quá thì lại tỏ ý xem thường người khác.

 

“Sau này ngươi chắc chắn sẽ là tu sĩ tài minh thiên hạ.” Từ Phàm ca ngợi, có thể dễ dàng chơi với nền tảng này đều là những người có mưu mô và thủ đoạn.

 

Từ Phàm thấy loại người như vậy sẽ nổi tiếng trong Tu Chân giới chỉ là vấn đề thời gian.

 

“Ha ha ha, Từ sư đệ quá khen rồi.”

 

“Đúng rồi sư đệ, ngươi gần đây có phải đang luyện tập đạo Luyện Khí đúng không.” Bàng Phúc hỏi.

 

“Ừ, sao thế, không phải ngươi đang thuyết phục ta chủ tu đạo Luyện Đan đấy chứ.” Từ Phàm cười nói, lúc nói chuyện với Vương Vũ Luân hắn có khuyên qua.

 

“Từ sư đệ, ta không phải đang khuyên ngươi, ta nói trước cho ngươi biết một bí văn.”

 

“Ồ, bí văn gì thế.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói.

 

“Ta vô tình biết được một chuyện liên quan đến song tu đan khí.”

 

“Bất luận là luyện đan hay luyện khí, sau khi đạt đến cảnh giới đỉnh phong đều sẽ được giới hạ xuống ánh sáng tiếp dẫn, đón bọn họ tới Tiên giới.”

 

“Nhưng nếu song tu đan khí, thì có nghĩa là bỏ qua ánh sáng tiếp dẫn, chỉ có thể dựa vào tu vi phá giới.” Bàng Phúc nghiêm túc mà nói.

 

“Ha ha ha, Bàng sư huynh lo xa cho ta quá rồi.”

 

“Nhưng vẫn phải cảm ơn Bàng sư huynh nhé.”

 

Từ Phàm lấy ra một bình Tiểu Linh đan cao phẩm từ trong túi càn khôn.

 

“Không nghe không bí văn của Bàng sư huynh.”

 

“Bình Tiểu Linh đan cao phẩm đổi lấy tin tức của sư huynh.” Từ Phàm nói, đối với những người có tiềm năng trong tương lai, Từ Phàm không ngại kết giao nhiều hơn.

 

“Vậy thì đa tạ Từ sư đệ.”

 

Bàng Phúc không nói nhiều, trực tiếp nhận lấy bình Tiểu Linh đan, trong mắt Từ Phàm khẽ lóe lên ý khen ngợi.

 

Trong tiếng nói cáo biệt của Bàng Phúc, Từ Phàm bay về phía Luyện Khí phong, trước khi vào bí cảnh hắn phải luyện thêm vài món Pháp khí.

 

Luyện Khí phong là một nơi của mạch Luyện Khí trong Thiên Khuyết môn, đỉnh núi vốn là một ngọn núi lửa lớn, nghe nói ngàn năm trước, phong chủ Luyện Khí phong đã dẫn dòng nham thạch trong trung tâm lòng đất về, để cung cấp cho các tiểu bối luyện khí sơ kỳ sử dụng.

 

Sau khi Từ Phàm giao nộp một trăm linh thạch ở Luyện Khí phong, mới nhận được một lệnh bài dành cho một nơi phòng đơn bên trong lòng đất.

 

“Trời ạ, đã đào rỗng hết nguyên cái đỉnh núi rồi sao.”

 

“Còn có nhiều hỏa linh khí quá đi.”

 

Vừa bước vào Địa Tâm phường, Từ Phàm cũng đã nhìn thấy dung nham ở trung tâm đại sảnh, như thể bị một sức mạnh vô hình khống chế, như dòng nước chảy đến tất cả các phòng.

 

Từ Phàm đi theo thứ tự tìm đến căn phòng theo số trên lệnh bài, đặt lệnh bài lên vị trí của cơ quan, cánh cửa căn phòng mở ra.

 

Một căn phòng bốn mươi mét vuông, đây là căn phòng cấp bậc thấp nhất, vừa đủ cho việc luyện chế Pháp khí cơ bản.

 

Ở góc đối diện dưới bức tường của căn phòng có một rãnh nước từ bên ngoài chảy vào, bên trong chứa đầy dung nham địa tâm, còn có một bể dung nham nhỏ, trên tường có ba viên hỏa linh thạch, để đảm bảo rằng căn phòng có đầy đủ hỏa linh khí.

 

“Cũng có đến sáu mươi độ đấy, vừa thích hợp cho xông hơi.”

 

Từ Sở vừa nói vừa vẫy tay, trên người lộ ra một lớp chiến giáp băng sương mỏng, lập tức sảng khoái trở lại.

 

“Tinh khoáng hắc thiết, Thiên Vân Cương, tơ nhện Bách Hoa, Thiên Hỏa Đồng, sợi mây Viêm Mộc…” Từ Phàm bày ra tất cả những thứ mình cần.

 

“Luyện tập trước đã.” Từ Phàm nói và ném viên Tinh khoáng hắc thiết và Thiên Vân Cương vào trong bể dung nham, đợi chúng mềm ra.

 

Ngay lập tức triệu hồi linh hỏa luyện chế rất tốn linh lực.

 

Nửa giờ sau, Từ Phàm nhanh chóng lấy viên Tinh khoáng hắc thiết và Thiên Vân Cương đã được làm mềm ra, rồi dùng linh lực của hắn điều khiển nó bay lơ lửng trên bầu trời, rồi sau đó từ từ đáp xuống bàn tôi luyện đã được chuẩn bị sẵn trong phòng.

 

Từ Phàm làm phép bằng cả hai tay, nhất tâm nhị dụng, trên không xuất hiên hai chiếc búa cấu tạo từ sức mạnh của linh lực, bắt đầu đập vào hai miếng linh khoáng đã được đặt trên bàn tôi luyện.

 

“Cái này khác hoàn toàn với luyện khí mà ta tưởng tượng.”

 

Từ Phàm vừa nói vừa dùng linh lực điều khiển chiếc búa đập vào hai miếng linh khoáng, thỉnh thoảng lật qua lật lại miếng kim loại này.

 

Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng khi Tinh khoáng hắc thiết và Thiên Vân Cương bắt đầu ngưng tụ lại, tôi luyện đã đến mức mà Từ Phàm muốn.

 

“Hơi hao tổn linh lực, nếu như không phải có nền tảng của ta vững chắc, thường thì luyện khí đến tầng thứ tư đúng là hết kiên trì nổi.”

 

Từ Phàm lập tức điều khiển hai miếng kim loại lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy hắn lấy ra một viên Tốc Linh đan cao phẩm nhét vào trong miệng, linh lực của hắn lập tức tràn đầy trở lại.

 

‘Tố Tính thuật’

 

Hai mảnh kim loại ở giữa không trung bắt đầu có sự biến hóa, Thiên Vân Cương biến thành một thanh trường kiếm bình thường, trong khi đó hắc thiết lại biến thành một lớp chất lỏng rồi từ từ phủ lên vào bề mặt của trường kiếm, một thanh trường kiếm màu đen tuyền xuất hiện.

 

Lúc này ánh mắt cùa Từ Phàm bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn, việc còn lại chính là dung nhập phù văn.

 

Từ Phàm lấy chỉ thế bút, đang khắc họa phù văn trên không để dung nhập vào Pháp khí.

 

‘Khống linh, phá giáp, kiên cố, khinh vũ, tiêu âm, phá linh.’

 

Ngay lúc Từ Phàm đang dung nhập cái phù văn thứ sáu.

 

‘Bâng!’

 

Vụ nổ linh lực đã trực tiếp phá hủy Pháp khí vừa mới thành hình.

 

‘Thổ Linh tráo’

 

‘Thủy Linh tráo’

 

Ngay lúc vụ nổ xảy ra, Từ Phàm đã hình hai tầng phòng vệ hộ tráo ngay trước bề mặt.

 

Từ Phàm nhìn vào dấu vết của hiện trường thất bại, hơi muốn khóc.

 

“Nguyên liệu hơn bốn trăm linh thạch vậy là tiêu tùng rồi?”