Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi Lâm Hạ bước vào bếp, cô đeo tạp dề và bắt đầu tự làm bữa tối.

Lúc này điện thoại liên tục đổ chuông.

Cô cau mày, lấy điện thoại ra và xem tin nhắn.

“Lâm Hạ, bây giờ tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi có thể mời bạn dùng bữa với tôi được không? Tôi có chuyện muốn nói với bạn!

“Lâm Hạ, có một câu tôi đã chôn giấu trong lòng đã lâu rồi...”

“Lâm Hạ, tôi thích bạn!

“…”

Thấy những tin nhắn này, Lâm Hạ không khỏi đỏ mặt, bắt đầu cảm thấy hơi bối rối không biết làm sao.

Đó là một tin nhắn thổ lộ.

Cô không biết đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay một trò đùa, nhưng Cao Phi, ủy viên thể thao lớp bên cạnh và Từ Khang Kiện, ủy viên học tập trong lớp gần như nhắn tin cho cô cùng lúc.

Cuối cùng Lâm Hạ cũng đáp lại mấy câu “Cảm ơn cậu đã thích, nhưng thực xin lỗi...”

Trả lời xong, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Những chàng trai này rất tuyệt vời nhưng cô không thích họ.

Dường như trong tiềm thức cô không muốn yêu vào lúc này.

Hoặc...

Yêu thích mơ hồ, thậm chí ở bên nhau, nhiều người không thể chịu đựng được đại học hay những biến động của xã hội rồi cuối cùng chia tay …

Không phải tất cả các cuốn sách đều được viết như vậy?

Tương lai?

Ai biết được tương lai!

Lâm Hạ đặt điện thoại bên cạnh, đột nhiên mỉm cười sau đó tiếp tục làm bữa tối.

“Tôi là bạn học của Lâm Hạ!”

“Tôi thực sự là bạn cùng lớp của chủ nhà Lâm Hạ...”

“Ôi, thật sự không biết phải nói gì với các anh. Tôi là học sinh, học sinh không có điện thoại di động!”

“Tôi thực sự không phải là người phát tờ rơi quảng cáo... những quảng cáo này, ai da...”

“Anh cho tôi vào, ít nhất là cho tôi gặp chủ nhà họ Lâm được không?”

“Tôi có thể hiểu các anh nhưng xin các anh hãy hiểu cho tôi. Tôi cũng cởi quần áo cho anh xem rồi đó. Tôi thực sự không mang theo bất kỳ tờ rơi quảng cáo nào. Tôi đã nói tờ rơi vừa rồi là ở trên xe...”

“Tôi không chào bán gì cả, điện thoại di động cũng không có thì làm sao tôi có thể bán gì được?”

“...”

Ngay khi cô chuẩn bị bắt đầu nấu bữa tối thì có tiếng động ở cửa.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Hạ khẽ cau mày sau đó tắt ga đi ra khỏi phòng.

Ngoài phòng.

Dưới ánh chiều tà của hoàng hôn.

Lâm Hạ thấy một chàng trai trẻ mái tóc rối bù, mặc bộ quần áo làm việc “Bếp tích hợp Sâm Nhiên”, đang thoát khỏi tay của một nhóm nhân viên bảo vệ và chạy về phía cô...

“Bạn học Lâm!”

“Bạn học Lâm... Tôi là Trương Thắng, tôi là bạn cùng bàn của cậu!”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu về những ước mơ...”

“Cậu cần tôi, tôi chắc chắn cậu cần tôi, tôi sẽ là quý nhân thay đổi cuộc đời cậu!”

“Cho tôi một phút, không, cho tôi ba mươi giây!”

“Đừng nhìn tôi ăn mặc như thế này. Thực ra tôi là tác gia và tôi đang trải nghiệm nhân sinh…”

“...”

Thật ra Lâm Hạ không có ấn tượng sâu sắc gì đối với Trương Thắng, suốt năm cuối cấp ba, cô không nói chuyện với hắn được mấy câu, chỉ biết hắn là một thiếu niên nông thôn nhút nhát, lầm lì ít nói, thường xuyên xin nghỉ phép.

Mặc dù hắn rất trung thực nhưng cảm giác hiện diện của hắn rất ít và thành tích của hắn rất bình thường. Sau đó thi đại học tựa hồ cũng được, thi đậu vào một trường đại học bình thường ở Yến Kinh.

Trường đại học hạng hai khá tốt đối với hầu hết mọi người, nhưng đối với lớp này mà nói nó thực sự chưa đủ tốt…

Hoàng hôn chạng vạng nhuộm đỏ nửa bầu trời, vẻ đẹp vô tận của ánh hoàng hôn mà các thi nhân cổ đại từng miêu tả dần dần phản chiếu trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Hạ.

Chân trời có gió thổi qua, thổi tung mái tóc gọn gàng của Lâm Hạ.

Lâm Hạ nhìn Trương Thắng người thì chật vật không chịu nổi nhưng đôi mắt lại rực lửa và vô cùng chân thành.

Lâm Hạ cảm thấy mặt mình nóng lên không thể giải thích được, nhưng theo bản năng cô cũng có cảm giác cảnh giác, cô luôn cảm thấy chàng trai trẻ “giống” Trương Thắng trước mặt chắc chắn không phải là người bạn cùng bàn của cô.

Hắn dường như quá mức đường đột và quá mức tang thương.

Đúng vậy, Lâm Hạ không biết dùng tang thương để miêu tả một chàng trai trẻ như mình, vừa mới tốt nghiệp cấp ba có thích hợp hay không, nhưng trong tiềm thức từ như vậy lại hiện lên trong đầu cô.

“Bạn học Lâm, cậu quên tôi rồi à?”

“Có lần cậu cho tôi mượn cục tẩy!”

“Ngày 3 tháng 4 năm nay, khi đang ngủ trưa, cậu chảy nước dãi, tay áo ướt đẫm...”

“...”

Trương Thắng mặc bộ đồ “Bếp tích hợp Sâm Nhiên” thoát khỏi đám bảo vệ, nhìn người bạn cùng bàn, không ngừng nói ra bí mật nhỏ tự nhận là độc đáo giữa hai người.

Lâm Hạ đang bối rối nghe được những lời này, mặt lập tức đỏ bừng, môi mím lại trong lòng cực kỳ bối rối.

“Đừng nói nữa, bạn học Trương, rốt cuộc cậu tìm tôi muốn làm gì?”

“Tôi đã nói tôi là bạn học của Lâm Hạ. Chúng tôi không chỉ là bạn cùng lớp, chúng tôi còn là bạn cùng bàn, anh có biết không? Bạn cùng bàn! Các anh bảo vệ, các anh đi làm việc đi, ở đây không có chuyện của các anh…”

“Bạn học Trương, cậu tìm tôi làm gì...”

“Này, bạn học Lâm Hạ, mấy ngày nay không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp, có thể nói trong cả lớp, bạn cùng bàn của tôi là xinh đẹp nhất...”

“Bạn học Trương! Nếu cậu còn nói những lời kỳ quái này nữa, tôi sẽ... tôi sẽ...”

“...”