Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Trần lão, ngươi nói chúng ta nên làm như thế nào?"

Hoàng Minh Long vẫn quyết định nghe thử ý kiến của Trần Hoài Giang.

"Đem chuyện Đông Võ Vương trả binh quyền Hắc Giáp quân đoàn tuyên truyền ra ngoài, mặc dù có lợi cũng có hại, nhưng điều này có thể củng cố sự thống trị của đế quốc Đại Hạ chúng ta."

"Mặt khác, phái người nhìn chằm chằm vào Đông Võ Vương phủ, mặc dù không biết Đông Võ Vương có thật lòng trả binh quyền của Hắc Giáp quân đoàn hay không, nhưng vì để phòng ngừa lỡ như, vẫn là theo dõi kỹ một chút."

"Còn lại cứ mong chờ hai ba tháng này có thể thuận lợi qua đi mà không có sóng gió, hy vọng Đông Võ Vương trong thời gian này không nhảy ra gây sự."

"Một khi chúng ta nắm được Hắc Giáp quân đoàn trong tay, vậy Thanh Long vệ còn lại có cũng được không có cũng được."

Trần Hoài Giang đưa ra ý kiến của mình.

"Cứ làm theo ý của Trần lão đi."

Hoàng Minh Long nói xong lại nghĩ tới điều gì đó.

"Trần lão, con gái ngươi."

"Bệ hạ, hi sinh tiểu nữ đổi 20 vạn binh quyền có gì không đáng chứ, Vũ Linh hiện tại không biết chuyện, chờ sau này nó biết chuyện rồi, tin rằng nó có thể hiểu được."

Hoàng Minh Long cũng không nói gì nữa, sau đó hắn bảo Trần Hoài Giang ra ngoài sắp xếp, hắn lại cúi đầu phê chữa không biết bao nhiêu tấu chương, Ngự Thư Phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tin tức Đông Võ Vương trả binh quyền truyền ra, theo đó cũng đem đến vô số nghi vấn và khó tin.

Đầu của Đông Võ Vương bị úng nước rồi!

Từ bỏ binh quyền, hắn điên rồi sao.

Đây là tiếng lòng của vô số thế lực, bọn hắn thực sự khó mà tin nổi Đông Võ Vương dã tâm bừng bừng lại có thể từ bỏ binh quyền, nhưng từ tình báo có được, bọn hắn lại không thể không tin.

Trong lúc nhất thời, khắp thiên hạ sinh nghi!

Thái Úy phủ

"Pằng "

Tư Mã Tu Hào nhận được tin tức, trực tiếp ném một cái chén.

Cái này sao lại không giống như những gì hắn nghĩ, hắn không phải đã đem nội tình nói cho Đông Võ Vương biết rồi sao, Đông Võ Vương không phải nên tương ái tương sát với Trần Hoài Giang, cuối cùng giết chết Trần Hoài Giang, sao lại trực tiếp đem binh quyền trả lại chứ?

"Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, Đông Võ Vương sao lại đem binh quyền trả lại, điều này thật sự là không nên."

"Dã tâm của Đông Võ Vương người qua đường đều biết, bảo hắn trả binh quyền chính là muốn mạng của hắn, chẳng lẽ trong này còn có chuyện gì mà ta không biết."

"Tra, ta muốn biết chuyện phát sinh gần đây của Đông Võ Vương phủ."

Ma giáo

"Đông Võ Vương tại sao phải trả binh quyền, chẳng lẽ là cái lão già không nên chết kia của hoàng cung ra mặt, nếu không Đông Võ Vương làm sao có thể dễ dàng từ bỏ binh quyền."

"Đây không phải là những gì ta nghĩ, Đông Võ Vương trả binh quyền chỉ có thể làm thực lực của triều đình tăng mạnh, phải nghĩ cách mới được."

Tả Hộ Pháp Ngô Kỳ Thiên nhìn tình báo trong tay suy tính, Giáo Chủ đang bế quan, bây giờ hắn làm chủ sự, hắn cũng không muốn để cho Giáo Chủ xuất quan nhìn thấy thực lực của đế quốc Đại Hạ tăng mạnh.

"Triều đình muốn tiếp nhận Hắc Giáp quân đoàn không dễ dàng như vậy, không mất mấy tháng thì không làm được, phải phái người đi làm loạn một chút."

"Tư Mã Tu Hào cũng là phế vật, nhận nhiều tiền của chúng ta như vậy, nhưng lại khiến cho nội bộ của đế quốc Đại Hạ không có một chút dao động nào, một phế vật."

"Không được, phải phái người cảnh cáo hắn, nếu như hắn ở bên trong không thể làm suy yếu thực lực của triều đình, vậy thì ta sẽ đưa mấy nhi tử kia của hắn xuống địa ngục."

Đại Phật Tự

"A Di Đà Phật, chúng sinh đều khổ, chỉ có sanh ra ở trong niết bàn, tín đồ mới có thể thoát thân, xem ra cần phải đa hoá một số niết bàn."

Mỗi một thế lực đều không muốn thực lực của triều đình tăng cường, bởi vì thực lực triều đình tăng cường, đều không có gì tốt đối với tất cả bọn hắn, cho nên bọn hắn không ngừng làm chuyện mờ ám ở sau lưng.

Tể Tướng phủ

"Nữ nhi, đối với hôn sự này con muốn nói gì không?"

Trần Hoài Giang không biết tâm trạng gì nói với nữ nhi.

"Việc này, nữ nhi có sự lựa chọn sao. Nếu như không có chuyện gì, nữ nhi lui xuống trước."

Trần Vũ Linh biểu cảm rất chết lặng, như thể nàng đã sớm dự liệu được kết quả này, thấy phụ thân không còn chuyện gì khác, nàng liền lui xuống.

"Haizz ~ "

Nhìn bóng lưng của nữ nhi rời đi, Trần Hoài Giang thở dài một hơi, hắn vẫn không có dũng khí nói với nữ nhi, hắn chính là hắc thủ sau màn.

Hắn sợ bây giờ nói ra sẽ khiến nữ nhi suy nghĩ không thoáng, cho nên hắn quyết định chờ sau khi nữ nhi xuất giá, qua một thời gian nữa rồi nói, đến lúc đó nữ nhi có hận người phụ thân như hắn thế nào, chuyện cũng đã định hết rồi.

. . .

Bất kể bên ngoài là sóng gió gì, dường như đều không ảnh hưởng tới Hoàng Đông Kiệt.

Hoàng Đông Kiệt vừa về tới Vương phủ liền đi vào trong Đại Bảo Khố của vương phủ, mở Bảo Khố ra, châu báu lấp lánh suýt chút nữa sáng mù mắt của hắn.

Một đống lớn núi vàng núi bạc, bảo vật bên trong có thể thấy được khắp nơi, Hoàng Đông Kiệt sau khi dụi mắt, liền đi vào bên trong.

Đi tới trước mặt một đống lớn ngọc thạch quý báu, hắn dừng bước, mục đích của chuyến này chính là vì ngọc thạch.

Đột phá cảnh giới Đại Tông Sư sẽ dẫn đến dị tượng trời đất nhất định, bị người có lòng phát giác được sẽ rất phiền toái, hắn còn muốn sống những ngày tháng điệu thấp.

Cho nên hắn cần ngọc thạch bày trận pháp, cắt đứt phiền toái không cần thiết, không cần quá nhiều, đủ bày một mật thất ngọc thạch là được rồi.

Chỉ thấy hắn hất tay áo một cái, ngọc thạch xếp thành núi trước mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.

Tới cũng tới rồi, vậy đều đóng gói mang đi hết đi.

Vừa động thủ liền không dừng chân, chân đang động, tay đang không ngừng phát động Tụ Lý Càn Khôn, lấy đi toàn bộ núi vàng núi bạc.

Đương nhiên, hắn vẫn biết giữ lại một bộ phận cho Vương phủ để chi tiêu.

Đi tới phía đan dược quý bên này, hắn dừng động tác trong tay, làm thần y mấy đời, không có gì cám dỗ hắn bằng đan dược.

"Đây chính là Phục Sinh Đan do Lục thần tiên luyện chế?"

Hoàng Đông Kiệt trong một đống bình đan dược, cầm một bình đan dược trân quý nhất lên xem.

Lục thần y, tên đầy đủ: Lục Trường Sinh, hắn là thần y được mọi người trong thiên hạ công nhận, hắn nghiên cứu ra ba loại đan dược nổi danh nhất.

Thanh Độc Đan, có thể giải chín mươi phần trăm độc thiên hạ.

Lưu lạc giang hồ, ai không sợ trúng độc, một viên đan dược có thể giải 90% độc, quan trọng đến thế nào ai cũng biết.

Phá Cảnh Đan, có thể khiến cho xác suất cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong đột phá đến Tông Sư tăng thêm 30%.

Đừng thấy 30% có chút ít, ngươi là không biết Tiên Thiên đột phá Tông Sư, nội tâm hóa làm chân khí đã chặn chết bao nhiêu người.

Nổi danh nhất chính là Phục Sinh Đan, chỉ cần có một hơi thở, nuốt một viên Phục Sinh Đan, lại được cứu trị kịp thời, người có thể sống lại.

Đây tuyệt đối là thánh dược bảo toàn tánh mạng, hơn nữa Phục Sinh Đan cũng có tác dụng đối với người mắc bệnh nan y, mặc dù không có thể trị tận gốc bệnh tật, nhưng nó có thể áp chế bệnh tật đến mức độ khó tin.

Khiến cho người bệnh hoạn có thể sống thời gian rất lâu.

Muốn luyện Phục Sinh Đan, Lục thần tiên đã dùng hơn một trăm năm thu thập vật tư linh dược, mới vẻn vẹn luyện ra được mười lăm viên.

Vài thập niên trước, hành tung của Lục thần y đã biến mất ở trong mắt của thế nhân.

Lục thần tiên sống hay chết không ai biết, cho nên Phục Sinh Đan không nói, Phá Cảnh Đan và Thanh Độc Đan cầu cũng không được.

Hoàng Đông Kiệt lúc này cảm thấy rất hứng thú đối với Phục Sinh Đan, hứng thú này càng mạnh hơn so với đột phá Đại Tông Sư, Hoàng Đông Kiệt không nhịn được, trực tiếp mở nắp bình ra.

"Mùi thuốc thật nồng!"

Cùng với sự hiếu kỳ, Hoàng Đông Kiệt đổ đan dược ra lòng bàn tay quan sát.

"Không cần nghiên cứu thành phần bên trong, chỉ nhìn màu sắc của đan dược cũng biết Lục Trường Sinh không đơn giản, rất muốn trao đổi một chút cùng Lục Trường Sinh."

"Trước tiên cất đi, đợi lát nữa nghiên cứu xem thành phần của Phục Sinh Đan, với bản lĩnh của ta chắc chắn có thể luyện được Phục Sinh Đan."

"Biết được phương pháp luyện chế Phục Sinh Đan, đến lúc đó đến những thế giới khác, cũng có thể làm thuốc bán."