Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hoàng Đông Kiệt rời khỏi thiên lao liền trực tiếp trở lại Vương phủ, nhưng không đợi hắn ngồi yên, tổng quản Lý Quý liền vội vàng chạy tới.

"Vương gia, thủ vệ trước cổng nhận được một một tờ giấy nhỏ do một gã ăn mày không biết do người nào sai khiến đưa tới, thông tin trên tờ giấy nhỏ kia có chút lớn."

Nói xong, Lý Quý liền đem tờ giấy nhỏ cung kính đưa tới trước mặt Hoàng Đông Kiệt.

Hoàng Đông Kiệt tiếp nhận tờ giấy nhỏ nhìn một cái, nội dung quả thực có chút kinh người, nhưng mà đối với Hoàng Đông Kiệt mà nói cũng chỉ thường thôi.

Trải qua nhiều kiếp như thế, Hoàng Đông Kiệt đã sớm nhìn quen những chuyện ngoài ý muốn chuyển ngoặt rồi.

Nội dung của tờ giấy nhỏ vạch trần ai là hắc thủ sau màn hãm hại con trai hắn, chỉ là hắc thủ sau màn này có chút ngoài dự liệu, Tể Tướng Trần Hoài Giang chính là hắc thủ sau màn của chuyện này.

"Lý Quý, ngươi thấy thế nào?"

Hoàng Đông Kiệt buông tờ giấy nhỏ xuống, ánh mắt nhìn về phía phong cảnh đình viện bên bờ hồ nhỏ, không nói gì thêm, hỏi ngược lại tổng quản Lý Quý.

"Vương gia, chuyện của đại công tử, tám chín phần có thể chính là do Tể Tướng Trần Hoài Giang làm."

"Tại sao?"

Hoàng Đông Kiệt không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, thu tầm mắt lại trên người Lý Quý.

"Vương gia, chuyện của đại công tử đã tạo thành sự bị động không cao đối với chúng ta, nếu như có người thật lòng muốn ép chúng ta làm phản, bọn hắn có khả năng lớn là sẽ mạo hiểm sát hại đại công tử giá họa cho triều đình."

"Nhưng chuyện của đại công tử nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chuyện này ngược lại không giống như là do đám thế lực hi vọng chúng ta làm phản kia làm."

"Nếu như không phải đám thế lực hi vọng chúng ta tạo phản kia làm, vậy chắc chắn chính là triều đình."

"Trong này có chỗ để đàm phán, mục đích có thể là để làm suy yếu binh quyền của vương gia mà vạch ra."

Lý Quý dù sao cũng là thủ lĩnh tình báo dưới trướng của Hoàng Đông Kiệt, không có chút năng lực, làm sao xứng với chức thủ lĩnh tình báo chứ.

Hơn nữa hắn còn là tổng quản của Vương phủ, cũng là một thành viên của Trí Giả đoàn, mặc dù không phải là lợi hại nhất, nhưng cũng không đến mức trở thành đội sổ.

Hắn có thể thân kiêm nhiều chức, cũng là bởi vì hắn một lòng chỉ trung với Hoàng Đông Kiệt.

“Vậy người đứng sau đưa mảnh giấy nhỏ này là có mục đích gì?”

Hoàng Đông Kiệt có chút cảm thán người dưới trướng thật sự có năng lực không ít, với nguyên chủ còn được, nhưng với hắn hiện tại thì chỉ có thể mặc niệm ba phút cho đám thuộc hạ này.

Bởi vì thời khắc mà thiên phú bản mệnh thức tỉnh, hắn cũng đã nghĩ xong làm thế nào để sống thấp điệu qua ngày.

"Người ở đằng sau đưa tờ giấy nhỏ này có thể bất ngờ phát hiện kế hoạch của Trần Hoài Giang, không muốn để cho triều đình thành công làm suy yếu binh quyền của Vương gia."

"Càng muốn mượn cơ hội thúc đẩy Vương gia, Vương gia vì chuyện này mà trực tiếp tạo phản, bọn hắn đương nhiên rất phấn khích. Không thể để Vương gia tạo phản, cũng có thể khiến cho Vương gia phẫn nộ chém một tay của triều đình."

"Năng lực của Tể Tướng Trần Hoài Giang rất mạnh, lại là phụ tá đắc lực của hoàng đế, khiến cho hoàng đế mất đi một cánh tay, đây là điều mà rất nhiều người đều muốn thấy."

Lý Quý cung kính nói ra suy đoán của mình.

"Đúng vậy, nếu là ta của lúc trước, nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, xác suất tạo phản rất thấp, nhưng cấu xé với Trần Tể Tướng là chắc chắn, với năng lượng của ta, quả thật có cách loại bỏ Trần Tể Tướng."

"Sao cảm giác nhiều âm mưu như vậy, nếu như tờ giấy này không xuất hiện, Trần Hoài Giang sẽ mượn cơ hội đàm phán để triều đình làm suy yếu binh quyền của ta."

"Tờ giấy đã xuất hiện rồi, lại là dương mưu để ta bức chết Trần Tể Tướng, suy yếu lực lượng của đế quốc Đại Hạ."

"Từng cái một đều đang tính toán ta, thật sự coi ta vẫn là ta của trước kia, muốn chơi khăm, nằm mơ đi, ta mới lười chơi với các ngươi."

Hoàng Đông Kiệt quyết định chủ ý, người khác tính kế hắn là bởi vì binh quyền, hắn đem binh quyền trả lại là được rồi.

Đây cũng là điều mà hắn đã suy nghĩ xong trước đó, muốn sống cuộc sống khiêm tốn, binh quyền phải trả lại.

"Trần Tể Tướng bán đứng nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn biết không?"

Hoàng Đông Kiệt nghĩ đến cái gì đó lại hỏi.

"Hồi báo của nội ứng cài vào phủ Tể Tướng, Trần Vũ Linh tiểu thư cũng không biết chuyện hắc thủ sau màn kia chính là phụ thân của nàng, bản thân nàng còn bảo phụ thân nàng tra ra hắc thủ sau màn."

Lý Quý trả lời.

"Trần Tể Tướng thực sự là trung thành và tận tâm đối với đế quốc, không tiếc hi sinh nữ nhi của mình. Bảo nội ứng trông chừng Trần Vũ Linh, sau này nàng có thể là vợ của tên nhi tử rắm thối kia của ta."

Hoàng Đông Kiệt dặn dò nói.

"Vâng, Vương gia."

Lý Quý sau khi nhận lệnh, suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng hỏi sắp xếp tiếp theo.

"Vương gia, tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào?"

"Không cần làm cái gì cả, ngoài ra, tờ giấy nhỏ này cứ coi như không tồn tại."

Hoàng Đông Kiệt nói xong cầm lấy tờ giấy nhỏ kia xé nát, triệt để đốt cháy.

Lý Quý gật đầu lui ra ngoài, không bao lâu sau, lại tới trước mặt Hoàng Đông Kiệt.

"Vương gia, người sắp xếp ở hoàng cung truyền đến tin tức, bệ hạ muốn triệu kiến Vương gia, thánh chỉ có lẽ là rất nhanh sẽ đến, mặt khác, Trần Tể Tướng đã ở bên trong thư phòng của Hoàng Đế."

Hoàng Đông Kiệt vừa nghe xong cũng không ngạc nhiên, nguyên thân dã tâm bừng bừng, hoàng cung làm sao có thể không có người do hắn sắp xếp, không nói hoàng cung, trong phủ của quan viên lớn nhỏ ở kinh đô, ít nhiều đều có người của hắn tồn tại.

"Đây là mời ta đến đàm phán rồi, hy vọng khẩu vị của bọn hắn có thể lớn hơn một chút, như vậy ta sẽ nhẹ nhõm hơn."

Cũng không lâu lắm, thánh chỉ tới, Hoàng Đông Kiệt tùy tiện nhận thánh chỉ rồi cùng thái giám xuất phát.

Thái Úy phủ

Tư Mã Tu Hào cũng nhận được tin tức bệ hạ mời Đông Võ Vương tiến cung.

"Có trò hay để xem rồi, hy vọng Đông Võ Vương có thể xuất lực một chút."

Tư Mã Tu Hào đã chuẩn bị xem trò vui, với hiểu biết của hắn đối với Đông Võ Vương, biết là Trần Tể Tướng đang tính kế hắn, Đông Võ Vương nhất định sẽ ở hoàng cung náo loạn long trời lở đất.

Hoàng cung

Hoàng Đông Kiệt đi theo thái giám dẫn đường, hắn phát hiện những thái giám rất căng thẳng, không chỉ những thái giám này, cung nữ gặp phải dọc đường đi, Ngự Lâm Quân,… cũng bởi vì hắn đến mà căng thẳng.

Không phải là bởi vì cái gì khác, là e ngại, Hoàng Đông Kiệt vẫn có thể nhìn ra.

Tại sao phải e ngại, Hoàng Đông Kiệt trước kia đã từng làm cái gì ở hoàng cung, Hoàng Đông Kiệt lúc này tỏ ra những chuyện khốn kiếp đã làm trong quá khứ không đề cập tới cũng được.

Hoàng Đông Kiệt theo thái giám dẫn đường đi tới trước cửa Ngự Thư Phòng, đứng vài giây, thái giám bên trong mời hắn tiến vào.

Rất nhanh, Hoàng Đông Kiệt đã gặp được hoàng đế cùng Tể Tướng Trần Hoài Giang đã chờ đợi hắn rất lâu.

Hoàng đế hiện tại của đế quốc Đại Hạ, mười hai tuổi lên ngôi, năm nay hai mươi tuổi, hoàng đế tám năm sinh nhai khiến cho Hoàng Minh Long không có triều khí phồn thịnh giống như những thanh niên khác.

Hoàng Minh Long không thể nói là hùng chủ, cũng không thể nói là hạng người bình thường, cũng có thể áp lực nội ngoại lớn khiến cho hắn ẩn mà không phát.

Thời khắc Hoàng Đông Kiệt vừa nhìn thấy hoàng đế, cũng cảm giác không xong rồi. Không phải là bởi vì cái khác, là đứa cháu hoàng đế này của hắn thân thể xuất hiện vấn đề lớn.

Không thể nói cho người khác!

Hoàng Đông Kiệt không thể nhìn lầm, ngoại trừ thiên phú bản mệnh không nói, luân hồi nhiều kiếp như vậy, hắn giỏi nhất chính là y thuật, hắn đã làm thần y rất nhiều đời.

Hoàng đế phương diện kia có vấn đề, có thể khẳng định hoàng đế sau này không có con nối dõi.

Hoàng Đông Kiệt không biết nên nói cái gì cho phải, vấn đề này nếu như bị thế nhân phát hiện, nhất định sẽ xảy ra đại loạn.

Nhưng mà, Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh, hắn không có hứng thú đối với hoàng vị, thậm chí thiên hạ đại loạn hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn của hắn.

"Tham kiến bệ hạ, tham kiến Trần Tể Tướng."

Hoàng Đông Kiệt ôm quyền hành lễ với Hoàng Đế, lại hướng về phía Tể Tướng Trần Hoài Giang ý bảo hắn tới rồi, sau đó Hoàng Đông Kiệt liền yên tĩnh đứng ở một bên.

Không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Hoàng Đế và Tể Tướng, như thể các ngươi không nói chuyện, ta vẫn cứ yên lặng tiếp.