Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Đây không phải là Tể Tướng sao, sao lại bị quản gia của Đông Võ Vương phủ ném ra ngoài, chẳng lẽ bởi vì chuyện thành thân của nhi nữ mà cãi vã nhau rồi?"

"Kỳ quái, bất kể cãi vã như thế nào, Đông Võ Vương cũng không nên vô lễ mà ném Tể Tướng ra ngoài như vậy mới đúng, trong này chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho người khác biết?"

"Có thể nào là Tể Tướng tới cửa từ hôn, hoặc là bàn luận chuyện lợi ích, bàn luận không được nên trở mặt hay không?"

"Hoặc là Vương gia ngu xuẩn muốn chiếm tiện nghi gì của Tể Tướng, không bàn luận được liền... "

"Suỵt, cẩn thận lời nói, chúng ta vẫn còn ở gần Đông Võ Vương phủ đấy, bị nghe thấy thì rất phiền toái."

Trên đời thứ không thiếu nhất chính là người xem náo nhiệt và bà tám, nhìn thấy Trần Hoài Giang bị ném ra ngoài, bách tính gần đó cũng đã bổ não ra rất nhiều kịch bản.

Trần Hoài Giang nhìn thấy bách tính lân cận chỉ trỏ đối với hắn, da mặt dày cũng không thể không xấu hổ mà ngây người ở đây, liền chuồn đi mất.

Thời gian dần dần trôi qua, rất nhanh đã đến một ngày trước hôn lễ.

Đông Võ Vương phủ lúc này đã giăng đèn kết hoa, người đến người đi, tất cả đều bận rộn chuẩn bị cho việc ngày mai.

Hoàng Đông Kiệt nhìn Vương phủ nhộn nhịp vui mừng, trên mặt cũng mang theo nụ cười.

"Thiên Trấn tiểu tử kia đâu rồi?"

"Đại công tử lúc này còn canh trước cổng của Trần tiểu thư."

Lý Quý đáp lại.

"Còn canh cổng? Tiểu tử này thật là vô dụng, bảo hắn quay về chuẩn bị đi."

Lý Quý gật đầu lui xuống sắp xếp.

"Hả, cảm giác thật là kỳ quái, là có liên quan đến chuyện hôn lễ ngày mai sao?"

Cường giả Đại Tông Sư ít nhiều có dự cảm trực giác trước, nhưng mà phần lớn là báo động trước liên quan tới nguy cơ sinh tử của mình.

Hoàng Đông Kiệt đã không giống trước nữa, bởi vì hắn cũng không biết bản thân sẽ báo động trước cái gì, có thể là sắp sửa phát sinh chuyện không hay, cũng có thể là chuyện bình thường không có gì lạ.

Không sai, dự báo của hắn chính là tùy tính như vậy.

Lòng hiếu kỳ của Hoàng Đông Kiệt lúc này có chút nặng, hắn muốn biết cảm giác kỳ quái này là cái gì, không có cách nào cả, hắn chỉ có thể xuất ra kỹ năng không thường dùng của mình.

Bói quẻ

Người trong giang hồ ai không biết bói quẻ, không biết bói quẻ dám nói mình là người trong giang hồ ư? Xin đừng làm người giang hồ mất mặt có được không?

Không sai, đối với bói quẻ, Hoàng Đông Kiệt cũng là hiểu sơ sơ.

Bói quẻ có giỏi không, nếu như ngươi hỏi cái này, đó chính là cơ hội để lời bộc bạch sâu sắc ta ra sân.

"Cút"

“Được rồi, mèo cắn miếng lớn, nhỏ thì liền cút."

Lời bộc bạch: chuồn thôi chuồn thôi ~

...

Y thuật là miếng cơm của Hoàng Đông Kiệt, vậy bói quẻ chính là thủ đoạn để hắn đùa bỡn thế nhân.

Có một kiếp, hắn rất kỳ lạ, hắn làm Thần Côn đi lừa gạt, bị người ta phát hiện, hắn liền dùng bản lĩnh bói quẻ thật để chạy trốn.

Đi lừa gạt dựa vào lời nói dối, chạy trốn lại dùng bản lĩnh thật, hắn thực sự là chơi đùa kinh khủng, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, mới thu hắn đi.

Có bản lĩnh bói quẻ tiên tri, đây cũng là lý do vì sao Hoàng Đông Kiệt không quan tâm chút nào đến tăm tích của đứa con trai thứ hai của hắn, muốn biết, lắc một cái thì biết thôi.

Hoàng Đông Kiệt từ trong Tụ Lý Càn Khôn lấy ra năm tiền đồng, đặt giữa tay lòng bàn tay hợp lại, lắc lắc.

Thuận tay ném xuống đất, đồng tiền liền rơi xuống trên mặt đất, Hoàng Đông Kiệt nhìn một hồi, lại nhìn một hồi...

Đồng tiền của ta đâu???

Được rồi, một cái lăn vào trong nước, một cái lăn vào trong khe đá.

Lúc này Hoàng Đông Kiệt hoài nghi là bản thân đã ba kiếp không dùng, cho nên tay nghề không còn thạo nữa hay không?

Không sao cả, làm lại một lần nữa xem, Hoàng Đông Kiệt lại góp đủ năm tiền đồng, khống chế tốt góc độ nhẹ nhàng đặt xuống.

Tốt lắm, không thành vấn đề, kết quả bói quẻ đã xuất hiện rồi.

Ngày mai tân nương đào hôn, Đông Võ Vương phủ mất mặt, triệt để trở thành trò cười.

Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy kết quả này, trầm mặc một hồi, đột nhiên trên mặt liền vui vẻ, chợt vỗ bắp đùi một cái.

"Đây là chuyện tốt."

"Sau khi trở thành trò cười, Đông Võ Vương phủ trở nên không quan trọng gì nữa."

"Một thời gian dài không có thành tựu gì, Đông Võ Vương phủ liền dần dần phai nhạt khỏi ánh mắt của mọi người, cảm giác tồn tại cũng trở nên thấp đi, đây không phải là cuộc sống khiêm tốn mà ta muốn sao?"

Hoàng Đông Kiệt vô cùng vui vẻ, về phần đại nhi tử cảm nhận như thế nào hắn cũng không xía vào nữa.

Cái gì cũng không quan trọng bằng niềm vui của hắn.

Hắn thu đồng xu lại, tại sao tân nương phải đào hôn, cái này cũng không quan trọng.

Hắn mới lười phí tâm đi bói quẻ, có đôi khi biết nhiều quá, sẽ rất vô vị.

Nhưng mà việc hắn nên làm vẫn phải làm, thế là hắn triệu quản gia Lý Quý tới.

"Phái người âm thầm bảo vệ nàng dâu kia của ta, đừng can dự vào bất kỳ hành động nào của nàng, không có nguy hiểm đến tính mạng thì cứ mặc kệ nàng."

Hoàng Đông Kiệt dừng lại một chút, liền nói tiếp.

"Ngày mai nàng có thể sẽ đào hôn, không cần ngăn cản nàng, cứ để cho nàng đi."

Hoàng Đông Kiệt cảm thấy vẫn là đề cập một chút đến chuyện tân nương muốn đào hôn, nếu không với lòng trung thành của Lý Quý, hắn có thể vì bộ mặt của Vương phủ mà ngăn cản tân nương đào hôn.

Lý Quý trong lòng khó hiểu, nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử, hắn tiếp nhận là được rồi.

Ngày hôm sau

Đoàn nhạc vui sướng khôn cùng tấu vang lên, khách khứa cũng nối liền không dứt tới cửa.

Mà lúc này, Trần Vũ Linh cũng nhận được một tờ giấy nhỏ trên bàn trang điểm của mình, không biết là ai lén đặt ở bên trên.

Khi Trần Vũ Linh xem xong nội dung trên tờ giấy, nàng rơi nước mắt.

Nội dung phía trên không có cái gì khác, là có người đang nói cho nàng biết, ai thực sự là người hạ thuốc tính kế nàng.

"Phụ thân, chẳng lẽ nữ nhi chỉ là công cụ trong mắt của người sao?"

Trần Vũ Linh càng nghĩ càng đau lòng, nàng muốn rời khỏi cái nhà này, nàng muốn rời khỏi kinh đô, nàng chỉ muốn thoát khỏi cái nơi làm nàng đau khổ.

Thế là, nàng dùng việc tự sát bức ép hảo tỷ muội nha hoàn giúp đỡ nàng trốn đi, nha hoàn liền đồng ý.