Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hoàng Thiên Trấn lần đầu tiên nhìn thấy một mặt này của lão tử hắn, đôi mắt kia như thể tràn ngập trí tuệ vô tận, bất luận kẻ nào đều không thể chạy thoát khỏi sự khống chế của hắn.

"Ta à, một người bình thường không có gì lạ."

"Nếu như không phải là thêm chút gì đó, vậy chính là cái gì ta cũng biết một chút xíu, chỉ một chút như vậy, không nhiều lắm."

Hoàng Đông Kiệt dùng ngón tay cái và ngón trỏ ước lượng một khe hở không lớn, rất nghiêm túc nói với Hoàng Thiên Trấn, chỉ một chút như vậy.

"Phụ vương, hôm nay ta thụ giáo rồi!"

Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy lão tử hắn trí tuệ lớn như vậy vẫn lựa chọn điệu thấp, hắn nhất thời mặc cảm, cảm thấy hắn rất khó học được một phần vạn của phụ vương.

"Thụ giáo? Ngươi thụ giáo cái gì?"

"Phụ Vương ngươi đã dạy ta, làm người phải khiêm tốn, không được coi thường bất cứ kẻ nào, đừng cho rằng một chút thông minh kia của mình liền dương dương đắc ý, còn nữa, làm người phải biết giữ lại một chiêu sau."

"Cũng giống như phụ vương ngài, mặc dù đã giao ra binh quyền của Hắc Giáp quân đoàn, nhưng phụ vương ngươi chắc chắn giữ lại một con át chủ bài không để cho người ta biết."

"Nếu không phụ vương ngươi sẽ không thể có tư thái thắng lợi trong tầm mắt, không sợ cuồng phong bão táp như vậy."

Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy Phụ Vương nhìn thấu tất cả mọi thứ như vậy, nói phụ vương không giữ lại con át chủ bài, bản thân hắn cũng không tin.

Ngươi cũng đã nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì.

Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Hoàng Thiên Trấn với biểu cảm quả nhiên như thế, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cũng lười thẳng thắn giải thích.

"Phụ vương, ta còn muốn thỉnh giáo một vấn đề." "Ngươi nói đi?"

"Nếu như sau này ta gặp phải một kẻ địch nhìn thấu mọi chuyện giống như phụ vương, ta phải làm sao?"

Hoàng Thiên Trấn quả thực sợ đụng phải kẻ địch như thế, kẻ địch như thế không cần lộ diện cũng đã gắt gao chơi chết hắn rồi.

Vấn đề này nhất định phải thỉnh giáo phụ vương, hắn không muốn sau này có kẻ địch như vậy thì phải bó tay chịu trói.

"Vấn đề này hỏi rất hay, đáp án ta cho ngươi là: Dùng sức phá đi."

"Dùng sức phá đi?"

Hoàng Thiên Trấn không hiểu nhìn lão tử hắn.

"Nếu như ngươi là Đại Tông Sư, ai dám tính kế ngươi, chỉ cần ngươi đủ mạnh, chuyện gì cũng có thể trực tiếp quét ngang qua."

"Đợi ngươi đứng ở đỉnh cao, kẻ cản đường ngươi đều ngã xuống, đương nhiên không ai tính kế ngươi nữa, bởi vì bọn họ đều chết hết rồi."

Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh nói. "Đại Tông Sư?"

Hoàng Thiên Trấn liên tục cười khổ, nếu như Đại Tông Sư dễ dàng đột phá như vậy, thiên hạ sẽ không chỉ có vẻn vẹn bảy vị.

"Phụ vương, chuyện của Triều Dương công chúa giải quyết như thế nào?"

Hoàng Thiên Trấn loại bỏ những suy nghĩ khác khỏi đầu, hắn muốn biết phụ vương giải quyết chuyện trước mắt như thế nào.

"Còn có thể thế nào, giống như chuyện của ngươi lần trước, đàm phán." Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.

"Đàm phán, phụ vương, ngươi là muốn giao ra binh quyền của Thanh Long vệ, vì sao?"

Hoàng Thiên Trấn không rõ, lần trước phụ vương giao binh quyền của Hắc Giáp quân đoàn ra đã kỳ quái rồi, hiện tại sao lại giao ra cả binh quyền của Thanh Long vệ.

"Suy nghĩ sớm đã thay đổi, không muốn làm hoàng đế, ta còn giữ lại binh quyền làm gì."

Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.

"Không muốn làm hoàng đế, chẳng lẽ phụ vương ngươi là bởi vì ta..."

Hoàng Thiên Trấn không biết thế nào, bản thân trở nên cảm động, cho rằng là bản thân đã thay đổi phụ vương.

Phi, đứa trẻ ngốc này đang suy nghĩ cái gì vậy, tự mình cảm động cái rắm.

Hoàng Đông Kiệt lười nói thêm, đứa con trai ngốc thích nghĩ sao thì nghĩ.

"Thật không cam lòng, hắc thủ đứng đằng sau tính kế ta lần trước cũng không tìm được, hiện tại hắc thủ sau màn này cũng không tìm được, chúng ta cứ thế mà tính tiền, sao cảm giác chúng ta đều là kẻ bị khi dễ."

Bị hắc thủ sau màn khi dễ như vậy trong lòng của Hoàng Thiên Trấn rất khó chịu.

"Hắc thủ sau màn tính kế ngươi lần trước đã tìm được."

"Là ai?"

Hoàng Thiên Trấn ánh mắt sửng sốt hỏi.

"Là nhạc phụ tương lai của ngươi- Tể Tướng Trần Hoài Giang." Hoàng Đông Kiệt thuận miệng nói.

"Cái này, cái này sao có thể..."

Hoàng Thiên Trấn không thể nào tin nổi Tể Tướng Trần Hoài Giang có thể lợi dụng nữ nhi của mình để tính kế hắn, cái này sao có vẻ không chân thực vậy.

"Đây là thật, quanh co khúc khuỷu bên trong ta không nói với ngươi nữa."

"Hiện nay Trần Vũ Linh còn chưa biết chuyện, nàng không hề biết là cha nàng ở sau lưng tính kế nàng."

"Nàng là một nữ tử đáng thương, chờ sau khi các ngươi thành hôn, có nói cho nàng biết chuyện này hay không, ngươi quyết định."

"Haizz"

"Kinh đô thực sự là còn nguy hiểm hơn vạn phần so với ao rồng hang hổ, nếu như không có phụ vương ngươi ở phía sau trông coi, ta có thể đã bị ăn thịt, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn."

Hoàng Thiên Trấn lần đầu tiên cảm nhận được nơi mà hắn sinh tồn hơn hai mươi năm, hóa ra lại nguy hiểm như vậy, mặt ngoài bình lặng như nước, nhưng âm thầm lại là nơi mà yêu ma quỷ quái liên tục xuất hiện ăn thịt người.

"Kinh đô có chút nguy hiểm, nhưng phần lớn mọi người đều bình an vô sự, không phải ai cũng có tư cách bị tính toán."

"Ngươi là bởi vì ta mới bị cuốn vào trong bàn cờ, ngay cả phụ vương của ngươi là ta, bọn hắn cũng muốn coi như quân cờ."

"Nhưng ta làm sao có thể giống như bọn hắn nghĩ, ta không muốn làm quân cờ, cũng không muốn làm kỳ thủ."

"Ta chỉ muốn làm một người xem cờ, hoặc là những người đứng xem vô hại." "Ta bị kéo vào cuộc, là bởi vì ta tay nắm trọng binh, có tư cách làm kỳ thủ."

"Nhưng nếu như ta không có binh quyền, vậy đồng nghĩa với việc ta không có tư cách vào bàn cờ, ngay cả tư cách bị lợi dụng cũng không có."

"Đấu tới đấu lui, những thứ lấy được chết rồi cũng không thể mang theo, hà tất phải cố gắng như vậy."

"Thứ có được hiện tại, ta đã thỏa mãn, ta quyết định làm một Vương gia an nhàn, mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn như thế nào, đều không liên quan tới chúng ta."