Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mà những người khi nghe đến câu này, cảm xúc của mỗi người đều không giống nhau.

Vạn Đạo Thánh chủ nghe thấy, hai mắt hơi híp lại nhìn vẻ mặt Cung chủ Tiên Vân cung.

Hắn là công tử thuộc Cổ tộc.

Mà vị công tử này lại còn là nhân vật thông thiên trong Cổ tộc kia.

Công tử bảo hắn làm cái gì thì hắn sẽ không chút do dự làm cái đó.

Dù đó có là cướp đoạt một Thánh nữ để làm thị nữ ấm giường cho công tử.

Mà vào lúc này, khi Cung chủ Tiên Vân cung nghe thấy những lời đó, tuy là trong lòng hơi tức giận tên công tử này nói trắng những lời đó ra.

Đây có khác gì nói thẳng trước chốn đông người rằng ta nhắm trúng cô con gái này của ngươi rồi đấy đâu.

Chẳng qua trong lòng hắn chẳng hiểu sao lại thấy khá vui vẻ.

Dẫu gì, nếu có thể tạo dựng quan hệ với nhân vật trên Thượng giới thì sẽ rất có lợi với hắn.

Tuy vậy, nói ra như thế khiến hắn thật sự cảm thấy hơi khó chịu.

Lỡ… nếu hắn không đồng ý, nói không chừng hôm nay hắn sẽ phải nằm xuống tại chỗ này.

Cung chủ Tiên Vân cung liếc mắt nhìn sang Vạn Đạo Thánh chủ, vị này không chỉ đạo thống phía sau cường đại hơn Tiên Vân đạo cung của hắn mà thực lực cũng mạnh mẽ hơn hẳn, lại thêm bối cảnh vị công tử Thượng giới kia sâu không lường được.

Hắn ngẫm lại những điều này mà trong lòng thầm sợ hãi.

Những kẻ thuộc đạo thống Cổ tộc có thể từ Thượng giới xuống đều không cần phải nói thêm, nhất định đều là loại người thuộc đạo thống Cổ tộc cường đại trên Thượng giới.

Dù gì các đạo thống Cổ tộc nhỏ yếu đâu thể phá vỡ giới vực của hai giới chứ.

Việc này ũng chỉ có đạo thống Cổ tộc cường đại mới có thể làm được.

“Công tử đã… đã vừa ý Thanh Dao, tự nhiên đó là phúc khí của Thanh Dao, tại hạ chắc chắn đồng ý rồi.”

Cung chủ Tiên Vân cung trầm mặc một hồi lâu, mắt không nhìn về phía Thanh Dao đã lộ vẻ mặt van xin kia nữa.

Hắn… hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Hơn nữa, hắn cảm thấy có lẽ vẫn được, dù gì người ta cũng là quý công tử Thượng giới, muốn đòi một Thánh nữ của đạo thống dưới Hạ giới là chuyện rất dễ dàng.

Nếu còn không đồng ý, Cung chủ Tiên Vân cung cảm thấy hôm nay mình sẽ không thể đi ra khỏi tòa đại điện này được nữa.

Tiên Vân đạo cung chắc chắn cũng sẽ bị hủy diệt.

Cơ nghiệp của tổ tông cứ thế chôn vùi trong tay mình.

Đây là điều hắn không muốn nhìn thấy.

“Nếu Cung chủ Tiên Vân cung đã đồng ý, vậy tối nay Thanh Dao Thánh nữ đến cung điện của ta một chuyến đi.”

Trên mặt Tần Cửu Ca nở nụ cười nhạt, nhìn Cung chủ Tiên Vân cung, tiếp đến mới nheo mắt nhìn một bóng người khác đang ngồi trong góc.

Ta muốn chơi khí vận nữ chủ của ngươi đấy.

Ngươi có thể làm gì ta không?

Trong lúc Tần Cửu Ca nói những lời này, Thanh Dao đang khiêu vũ ở ngay đối diện đột nhiên bị hắn kéo vào lòng, sau đó bắt đầu vuốt ve.

“A.”

Thanh Dao hoảng hồn, đây là bên trong đại điện đạo thống của mình, Cung chủ phụ thân và một vài trưởng lão bằng hữu đều đang có mặt.

Sao hắn dám chứ.

Có bối cảnh có thực lực thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Giờ phút này vẻ mặt Thanh Dao trở nên tuyệt vọng, bởi vì nàng ta nhìn thấy phụ thân và các trưởng lão vẫn luôn rất thân thiện với mình đều im lặng.

Mà quần áo mỏng manh vốn mặc trên người nàng chỉ thoáng một cái đã bị kẻ vừa đến từ Thượng giới kia chậm rãi kéo xuống một lớp .

Nàng ta sắp bật khóc đến nơi rồi.

Tuy lúc này chỉ lộ ra cho mỗi mình hắn nhìn thấy, còn những người khác không nhìn thấy được, nhưng lộ thì cũng là lộ thôi.

Chính nàng ta còn bị hắn ôm siết trong lòng, không tránh né được.

Bây giờ, phụ thân và mấy trưởng lão bình thường vẫn hay đối xử tốt với nàng có mặt trên đại diện đều đang im lặng.

Dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Đột nhiên!

Rắc!

Âm thanh ly rượu bị bóp nát!

Âm thanh này vang lên bên trong đại điện yên tĩnh chợt trở nên chói tai.

Khiến tất cả mọi người đều phải quay sang nhìn theo hướng đó.

“Ngươi buông nàng ra cho ta.”

Một giọng nói vang lên ở nơi vừa xuất hiện tiếng ly rượu vỡ nát, giọng nói này dường như tràn đầy lửa giận vô tận.

Ngay sau khi giọng nói đó vang lên, một nam tử tướng mạo tuấn dật bước từng bước một đi ra, sau lưng hắn dường như mang theo cả vực sâu vạn trượng.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ kiên nghị và bất khuất, sống lưng thẳng tắp, tựa như một thanh Thái Cổ Thần thương chọc thủng thiên không.

“Đây chính là ánh mắt ngập tràn ngọn lửa bất khuất trong truyền thuyết.”

Tần Cửu Ca buồn cười nhìn xuống Lâm Phàm không biết trời cao đất rộng kia, không màng thời gian địa điểm hợp lý đã diễn màn mạnh mẽ không khuất phục của mình rồi. Tiểu thuyết mạng quả nhiên không làm ta thất vọng.

Nói xong, Tần Cửu Ca liền vùi sâu mặt mình vào bộ ngực của Thanh Dao, hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay về phía Lâm Phàm thở ra một hơi.

Trên mặt là nụ cười, dường như đang muốn nói ngươi có thể làm gì được ta nào.

Mà vào lúc này, trong hốc mắt Thanh Dao đã xuất hiện từng dòng nước mắt chảy xuôi ra ngoài.

Nàng cảm thấy đây là khoảnh khắc đen tối nhất cuộc đời nàng.

"Ta nói ngươi buông nàng ra."

Lâm Phàm tiến về trước một bước, sự tức giận trong mắt như sắp bùng nổ.

Lúc này, sau lưng Lâm Phàm dường như có khí tức dao động.

Có thể nhận ra hắn muốn xuất thủ, nhưng lại đang cố gắng ép xuống, bởi vì hắn vẫn còn chút lý trí, bởi vì hiện giờ chắc chắn hắn không phải là đối thủ của kẻ mới đến từ Thượng giới kia.

"Thú vị, việc ta muốn nàng thì liên quan gì đến ngươi?"

"Chẳng lẽ… ngươi và nàng có một chân?"

"Nếu thế, Cung chủ… hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích đấy."

Bên khoé miệng Tần Cửu Ca là nụ cười thản nhiên nhìn vào Cung chủ Tiên Vân cung, giọng nói của hắn đã dần trở nên lạnh lẽo.

Hắn nói rất rõ ràng, nếu con gái của ngươi có mối quan hệ đặc biệt gì với người kia, vậy chẳng phải là mang hắn ra đùa giỡn à?

Mà cái giá phải trả khi đùa giỡn hắn cũng rất đơn giản, diệt đạo thống, diệt tộc, cái khác thì chẳng có gì để nói.

“Không có, không có.”

Nghe thấy lời vị công tử Thượng giới này nói, trên mặt Cung chủ Tiên Vân cung lập tức ứa ra một ít mồ hôi, tâm trạng lo lắng, vội vàng đáp lời. Nếu bị vị công tử này khẳng định như thế thì Tiên Vân đạo cung và tộc nhân của hắn sẽ không thấy ngày mai nữa. Đây là chuyện rất có thể sẽ xảy ra, không, là đương nhiên sẽ xảy ra.

Người đến từ Thượng giới muốn diệt trừ đạo thống Hạ giới vô cùng đơn giản.

Đây là chuyện không thể nào phủ nhận được.

“Hôm nay trục xuất Lâm Phàm khỏi Tiên Vân đạo thống, nhốt vào ngục giam, mãi mãi không được tự do.”

Cung chủ Tiên Vân cung nhắm mắt lại, tiếp đó mở mắt ra, lạnh giọng nói với các trưởng lão trong đại điện.

Bây giờ hắn chẳng có cách nào khác,

Hắn chưa muốn chết.

“Ngươi có tình nguyện theo ta không?”

Tần Cửu Ca hơi cúi đầu xuống trông như đang thì thầm thân mật với Thanh Dao.

Dáng vẻ khinh thường, rõ ràng không thèm để tâm đến hắn, trong lòng Lâm Phàm nổi giận một cách lạ thường.

“Ta tình nguyện theo ngươi.” Lúc này đột nhiên Thanh Dao đáp lời Lâm Phàm.

“Thanh Dao, ngươi.” Giờ khắc này Lâm Phạm phải chịu đả kích trước nay chưa từng có, người trong lòng đồng ý làm một người làm ấm giường cho một tên nam tử khác ngay trước mặt mình.

Đạo tâm của Lâm Phàm lúc này phải chịu một vạn điểm bạo kích thương tổn.

Tần Cửu Ca cười giễu, giết người lấy công tâm là thượng sách, vừa rồi hắn nhìn như đang thân mật với Thanh Dao thật ra là truyền âm cho nàng.

“Không đồng ý, ngày mai Tiên Vân đạo cung chó gà không tha.”

Hắn không có thời gian từ từ làm loạn với đám người này, bản thân ta có thực lực có người cần gì chơi trò quá trình tiếp cận từng bước với ngươi, bây giờ ta chỉ muốn ngươi đấy, thì sao nào?

Còn về trái tim của ngươi, ta cần hay không cũng chẳng quan trọng.

Nếu lâm vào tình huống không làm tổn thất khí vận được, chỉ cần có thể quấy nhiễu đạo tâm của Lâm Phàm, giết Thanh Dao cũng được.

Chẳng qua là nhìn thấy nữ thần của mình lên đỉnh Vu Sơn với một nam tử khác, ngẫm lại kiểu gì cũng càng khiến Lâm Phàm nổi điên hơn so với việc giết chết Thanh Dao?

Không phải sao?

Hắn muốn giết người tru tâm.

Phá hủy tâm của khí vận chi tử, khiến ngươi mất mặt, giành nữ thần của ngươi.

Ngươi có cách gì chứ?

Vẻ mặt Thanh Dao trở nên khó coi, nàng ta có hảo cảm với Lâm Phàm, nhưng không đến mức ái mộ, có hảo cảm phần lớn cũng chỉ vì khâm phục nghị lực của hắn.

Tuy rằng nàng ta rất chán ghét loại hành vi này của Tần Cửu Ca, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn dùng tính mạng của tất cả mọi người ở Tiên Vân đạo cung để uy hiếp, trong lòng Thanh Dao trở nên lạnh lẽo.

Nam tử khiến nàng ta chán ghét là người có tư cách quyết định sống chết các nàng.

“Yên tâm, ta nhìn ra trên người ngươi có đạo thương, chờ lúc nữa đến phòng ta một chuyến, ta chữa thương giúp ngươi, xem như tạ lễ Cung chủ đã khoản đãi.”

“Hôm nay đến đây kết thúc, đa tạ Cung chủ khoản đãi.”

Nói xong, Tần Cửu Ca thoáng nhìn về phía Lâm Phàm, không có sự khinh thường, không có cái nhìn chuyên chú, cứ như Lâm Phàm không hề tồn tại, không thèm để ý đến chút nào.

Nhưng thái độ như thế càng khiến Lâm Phàm cảm thấy bị sỉ nhục, Lâm Phàm nhìn chòng chọc vào Tần Cửu Ca, ánh mắt như muốn giết người.

“Cung chủ, ngày mai ta muốn nhìn thấy hắn đã bị chặt đứt một chân.”

Tần Cửu Ca thản nhiên nói với Cung chủ Tiên Vân đạo cung. Hắn có quyền có thế, Cung chủ đạo cung của ngươi cũng chỉ là chân chạy vặt của ta mà thôi, ta còn chẳng chơi chết được ngươi chắc?