Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiên pháp trong tiên hạ không có gì là không phá được, duy chỉ có tốc độ là không phá được!

Đối mặt với tốc độ như quỷ mị của Quế công công, gã lưu manh chỉ có cảnh giới Luyện Khí kia không chịu nổi một đòn.

Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã trúng mấy trăm đấm.

Gã bị đánh thương tích toàn thân, răng rơi đầy đất.

“Điện hạ, tặc nhân đã bị chế phục!”

Sau khi đánh bại gã lưu manh, Quế công công cung kính lui sang một bên, trả lại đầy đủ sân khấu cho Thẩm Thiên.

Giờ đến vai của Điện hạ diễn rồi.

Nhìn Tiểu Linh Tiên chấn kinh đến mức ngẩn ra, thậm chí còn không theo kịp, Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Cô nương, nàng an toàn rồi.”

“Không cần cám ơn ta. Đây là việc mỗi người tu tiên có đạo đức có tố dưỡng đều phải làm.”

Nhưng ngoài dự liệu của Thẩm Thiên, Tiểu Linh Tiên kia lại không tạ ơn hắn.

Nàng lại chạy đến trước mặt gã lưu manh kia, nhìn ngó một lúc, che miệng như đáng cố nín cười.

Nhưng vẫn cố gắng ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Gã lưu manh đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, rụng mất hơn nửa hàm răng, giờ nói chuyện phều phào.

“Hông phờ ngươi ại phen phăn phen !”

Thẩm Thiên tò mò lại gần hỏi: “Tên kia làm vậy với nàng mà nàng còn lo lắng gã có sao không à? Mà… gã vừa nói gì thế?”

Tiểu Linh Tiên trợn trừng mắt nhìn Thẩm Thiên, vừa như giận lại vừa như vui, hình như còn như sắp khóc nữa.

“Huynh ấy nói, “Không ngờ ngươi lại đen ăn đen!”

Thẩm Thiên ngẩn ra hỏi: “Cái gì mà đen ăn đen?”

Gã lưu manh kia u oán nhìn Thẩm Thiên, khó nhọc nói: “Ngươi phờ phấy, ta sẽ hông phỏ qua pho ngươi phâu.”

Thẩm Thiên gãi gãi đầu hỏi lại: “Gã lại đang nói gì thế?”

Tiểu Linh Tiên ấm ức dịch lại: “Gã nói: “Ngươi chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Thẩm Thiên nổi giận mắng: “Ta vốn nóng tính, ngươi lại đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng giữa ban ngày ban mặt, còn dám uy hiếp ta, muốn chết sao?”

Quế công công khuyên nhủ: “Điện hạ bớt giận, có muốn đánh lại một trận nữa không? Hay là giết luôn?”

Ánh mắt gã lưu manh kia đầy hoảng sợ: “Xa phạng, thai phiệp xa phạng.”

Thấy Tiểu Linh Tiên lại muốn lên tiếng, Thẩm Thiên lắc đầu chẹn lại: “Câu này không cần giải thích, ta nghe hiểu. “Tha mạng, đại hiệp tha mạng.”

Gã lưu manh nhẹ nhàng thở ra, vui mừng khẽ gật đầu.

Tiểu Linh Tiên bất đắc dĩ giải thích: “Ta muốn nói là, ta không phải phụ nữ, không phải phụ nữ, thực sự không phải phụ nữ!”

Thẩm Thiên: “…”

Nhìn ánh mắt hồ nghi của ba người, Tiểu Linh Tiên do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra chân tướng.

Thì ra vốn nàng cũng không phải Linh Mạch Sư gì.

Người nằm dưới mặt đất kia cũng không phải là lưu manh, mà là đứa con trai vô dụng của Tống chưởng quỹ Thiên Linh Hiên.

Tiểu Linh Tiên đã từng học được một chút truyền thừa nông cạn của Linh Mạch Sư.

Dựa vào số truyền thừa này để đi tìm linh đoạn mạch thì đừng có mong, nhưng muốn lừa gạt người ta thì vẫn có thể.

Lại thêm nàng vốn có dung mạo tuyệt mỹ, trời sinh khí chất khiến người ta muốn thân cận.

Thế là nàng khẽ động linh cơ, đi tìm những phường linh quáng kia hình thành nên “mạng lưới hàng hot” trong Vạn Linh Viên.

Mỗi khi trong cửa hàng nhà ai trong Vạn Linh Viên có hàng mới đều mời Tiểu Linh Tiên đến diễn trò một chút.

Họ đã chuẩn bị trước một ít linh quáng thạch tốt, để Tiểu Linh Tiên giả vờ giả vịt mua được.

Sau đó, nàng sẽ mở ra tại chỗ, tuôn ra một đống lớn một bồi mấy chục.

Lại thêm số lượng fan hâm mộ sẵn có của Tiểu Linh Tiên, họ có thể kéo tới rất đông khách hàng cho linh quáng phường một cách dễ dàng.

Những khách hàng này sẽ tiêu một khoản tiền nhất định trong linh quáng phường.

Linh quáng phường sẽ trích khoảng một phần trăm từ số lợi nhuận mà những vị khách ấy đã mua trả cho Tiểu Linh Tiên làm thù lao.

Tình huống thế này cũng không hiếm thấy, kiếp trước ngành nghề nào hắn cũng thấy áp dụng.

Quảng cáo rượu này, cơm này, nhà này, cá cược này, lừa gạt này, ma thuật này..

Các ngành các nghề, đâu đâu cũng có.

Chỉ có điều, Thẩm Thiên nghĩ thế nào cũng không ngờ lần này mình xuyên qua đến thế giới tu tiên lại gặp được quảng cáo thế này.

Xem đi, rõ ràng là một vị tiên tử không nhiễm khói bụi trần gian.

Vạn lần không ai ngờ được nàng lại là trùm quảng cáo.

Đến giờ thì Thẩm Thiên đã hiểu vì sao trên đầu Tiểu Linh Tiên không có hình ảnh cơ duyên.

Đại cơ duyên cái con khỉ ấy, ngươi chỉ là kẻ làm thuê thôi.

Đồ ngươi mở ra đều là đạo cụ biểu diễn người ta chuẩn bị sẵn cho ngươi, căn bản không phải cơ duyên gì.

Nhìn thấy được cái gì mới là lạ đó!

“Lãng phí cảm xúc của ta!”

Thẩm Thiên tiếc nuối thở dài chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Tiểu Linh Tiên đáng thương lôi kéo ống tay áo Thẩm Thiên hỏi: “Phải làm sao với Tống thiếu chưởng quỹ đây?”

Mặc dù thiếu chưởng quỹ này là một kẻ hám sắc, nhưng người ta còn chưa làm gì đâu!

Chưa gì Quế công công đã bị đánh thành đầu heo, lại còn rụng cả răng, nhìn già thảm rồi.

Với địa vị và nhân mạch của Tống chưởng quỹ trong Vạn Linh Viên, nếu không nhận được lời giải thích hợp lý, e là sau này Tiểu Linh Tiên lăn lộn sẽ không dễ dàng nữa.

Quế công công nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Điện hạ, hay là chúng ta giết người diệt khẩu đi!”

“Giết cái đầu ngươi!”

Thẩm Thiên đi tới trước mặt Tống thiếu chưởng quỹ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi phải nói sớm chứ. Vì sao ngươi không nói sớm?”

“Nếu ngươi giải thích rõ ràng chẳng phải đã không bị đánh rồi không?”

“Bổn Điện hạ còn tưởng ngươi đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành đó.”

Tiểu Linh Tiên nhắc nhở: “Là thiếu nữ, thiếu nữ!”

Thẩm Thiên gật đầu: “Ừ, là đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, bị đánh cũng là đáng đời!”

“Thế này đi! Hôm nay coi như ta thay mặt cha ngươi dạy dỗ ngươi, hai chúng ta coi như xong được không?”

Thẩm Thiên rất thành khẩn cầu hòa, nhưng có vẻ hiệu quả không được như tưởng tượng.

Tống thiếu chưởng quỹ u oán nhìn Thẩm Thiên, từ sâu trong ánh mắt còn có thể nhìn thấy một tia oán độc.

Thẩm Thiên cười lạnh hỏi: “Làm sao? Không phục hả?” Có phải ngươi định chạy về mách cha ngươi, hòng trả thù phải không?”

Hắn móc ra một tấm lệnh bài hoàng kim có hoa văn thần long màu đỏ, nói: “Không ngại nói cho ngươi biết, bổn Điện hạ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lục Hoàng tử nước Đại Viêm Thẩm Ngạo là ta!”

“Sau này Tiểu Linh Tiên sẽ do ta bảo vệ, không cho phép các ngươi bắt nạt nàng!”

“Nếu không phục, hoan nghênh ngươi đến hoàng cung tìm ta báo thù!”

Dứt lời, Thẩm Thiên xoay người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bỏ đi.

Chỉ còn lại Tiểu Linh Tiên và Tống thiếu chưởng quỹ ngồi đó.

Một người tràn đầy cảm kích và sùng bái, một người tràn đầy u oán và tuyệt vọng.