Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong đan điền trống rỗng mơ hồ xuất hiện một ánh sáng yếu ớt. Ở trung tâm có một luồng linh quang chiếm giữ, nó giống như một con rắn nhỏ, toát ra hơi thở tinh thần và tinh khiết.

"Quả nhiên là ở đan điền!"

Sau khi xác nhận, ý thức của Trương Cảnh đã trở về với thực tại.

Ánh mắt hắn dán chặt vào ngọc phù.

Hắn đột nhiên có chút mong chờ.

Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp mới chỉ có cấp một mà đã có đặc tính Tụ Nguyên Linh Quang. Vậy khi mình nâng nó lên cấp bốn vậy thì sẽ xuất hiện những đặc điểm mới nào nữa?

Lên đến cấp bảy thì sao?

Có lẽ --- đến tầng cao nhất, nó thậm chí sẽ diễn sinh ra pháp loại!

Đúng rồi! Pháp loại!

Nghĩ đến pháp loại, Trương Cảnh chợt nhận ra lần đột phá này, tâm thần của mình cũng đồng thời được thuế biến. Nếu thế thì thời gian mở ra Tâm Nhãn Pháp Chủng có lẽ sẽ càng dài thêm.

Hắn nhìn khung cảnh tối tăm ngoài cửa sổ.

Vẫn còn sớm.

"Tâm Nhãn!"

Trương Cảnh trong lòng kêu to.

Trong chốc lát, pháp loại trong biển ý thức tỏa sáng rực rỡ, Tâm Nhãn cũng mở ra theo lời đáp.

Ngộ tính lập tức được tăng phúc, suy nghĩ trở nên cực kỳ nhanh.

Cùng lúc đó, linh thức mới sinh bắt đầu giảm dần từng chút một, như thể nó đã bị thứ gì đó nuốt chửng.

“Sử dụng pháp loại sẽ tiêu hao linh thức? …Cũng đúng, linh thức vốn là sản phẩm của của sự chuyển hóa tinh thần, có lẽ việc sử dụng linh thức để kích hoạt pháp loại là điều cần thiết, chỉ là trước nay mình không dùng mà thôi.”

Đợi đã, trong trường hợp này——

Ý thức của Trương Cảnh đã đến với biển ý thức.

Chỉ thấy Tâm Nhãn Pháp Chủng chính đang điên cuồng thôn phệ linh thức vốn không có nhiều lắm.

Hắn đang cố gắng kiểm soát cả linh thức và pháp loại cùng một lúc.

Ít một chút! Chậm một chút!

Trong phút chốc, Trương Cảnh cảm thấy sự tăng phúc của tâm nhãn dần yếu đi, thay vào đó việc tiêu hao linh thức cũng được giảm bớt trên diện rộng, thời gian của trạng thái tâm nhãn cũng được kéo dài ra.

“Vậy mới đúng chứ!”

Trương Cảnh hài lòng nói.

Trạng thái này thích hợp hơn cho việc tu luyện lâu dài, tế thủy trường lưu mới là vương đạo, hắn cũng không thể mới nín được vài hơi thì đã sức cùng lực kiệt rồi ngủ mất mãi được.

Nói ra cũng làm hỏng hình ảnh lắm chứ.

"Có lẽ U Giao Thôn Hư Đạo Vận hiện tại cũng thay đổi?”

Trương Cảnh suy đoán.

Hắn muốn thử thêm một lần nữa.

Nhưng khi xem xét thời gian---

Thôi, vẫn nên đi tìm Vương giáo tập lấy đánh giá cấp Ất đã rồi tính.

......

......

“Ừm, đã sinh ra linh thức. Đặng An – nhập môn quan tưởng pháp vào ngày thứ sáu, đánh giá cấp Ất, đến giám sát các của đạo viện để báo cáo.”

“Được rồi.”

Vương giáo tập niềm nở nói.

“Đặng sư đệ, chúng mừng người thông qua kỳ khảo sát, tiến vào đạo viện!”

“Cũng nhờ giáo tập sư huynh đã chỉ bảo.”

Cốc cốc ---

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, thu hút sự chú ý của hai người trong phòng.

Cuộc trò chuyện trong phòng cũng đột ngột dừng lại.

"Vào đi."

Vương giáo tập hô, trên gương mặt thô kệch hiện lên tia nghi hoặc, tựa như đang hỏi: Tại sao lúc này lại có người tìm hắn?

“Giáo tập, có lẽ là có người trong lúc tu hành gặp được khó khăn, không biết giải quyết thế nào nên đến cầu ngươi chỉ bảo.”

Giọng nói dịu dàng của Đặng An vang lên.

"Có lẽ vậy."

Vương giáo tập trầm ngâm nói.

Cánh cửa từ từ được đẩy ra.

“Ấy, ngươi là… Trương huynh!”

Vừa thấy người đến, Đặng An liền ngạc nhiên hô lên.

“Đặng huynh cũng ở đây à?”

Không ngờ lại gặp Đặng An ở đây, bước chân của Trương Cảnh không khỏi khựng lại, sau đó lại nhanh chóng trở về bình thường.

Ấn tượng của hắn đối với người này không nhiều lắm.

Bởi vì trong bốn người Quý Bá Thường, Đặng An ở trước mặt này gần như là người kém cỏi nhất, bình thường ít nói ít cười, gần như không có cảm giác tồn tịa.

Nhưng điều khiến Trương Cảnh không ngờ tới là.

Hắn lại là người thứ hai chỉ sau Quý Bá Thường vượt qua kỳ khảo sát.

“Ừm, ta có một số việc cần tìm giáo tập.”

Đặng An quan sát người được gọi là hảo bằng hữu của Quý Bá Thường trước mặt này một chút rồi ôn hòa hồi đáp.

Lúc này.

Ở phía đối diện họ.

Vương giáo tập trầm tư một lúc rồi nói.

“Ngươi tên là… Trương Cảnh phải không? Vậy Trương Cảnh à, ngươi tìm ta là vì chuyện…”

Vương giáo tập chưa nói hết lời thì đột nhiên im bặt, nhìn chằm chằm vào mi tâm của Trương Cảnh, dường như không dám tin hỏi.

“Linh thức? Ngươi luyện quan tưởng pháp để cảnh giới nhập môn rồi?”

Trương Cảnh nhẹ gật đầu.

Im lặng!

Nhưng người im lặng bây giờ chính là Vương giáo tập.

Một lúc lau sau.

“Tốt lắm! Trương Cảnh, không ngờ ngươi có thể nhậập môn quan tưởng pháp chỉ trong sáu ngày, thật sự là khiến ta kinh hỉ! Ha ha ha.”

Vương giáo tập đột nhiên cười nói, sau đó dùng bàn tay to vỗ vỗ vai Trương Cảnh.

Hắn ngờ ngờ trong lâm viện thứ bảy mà hắn phụ trách lần này, ngoại trừ những con em thế gia của gia tộc tu hành kia lại còn có người có thể nhập môn quan tưởng pháp chỉ trong vòng bảy ngày, nhận được đánh cấp Ất!

Đúng rồi!

Vương giáo tập đột nhiên nhớ tới Trương Cảnh hiện tại hình như đang ở trong nhà đá miễn phí.

Điều này nói rõ --- gia cảnh đối phương bình thường, trước khi đến đây cũng chưa từng tiếp xúc qua những tri thức về tu hành.

“Thiên phú cao thật đấy!”

Hắn không khỏi cảm thán thầm trong lòng.

Khi tham gia khảo hạch, hắn chỉ là một người bình thường, cho nên Vương giáo tập biết tài năng của người thanh niên trước mặt này cao đến mức nào!

Có thể nói thiên phú của hắn chỉ nằm dưới mấy tên yêu nghiệt cấp Giáp kia thôi.

Mà dạng yêu nghiệt như thế này trên đời có mấy người?

Chỉ thấy Vương giáo tập móc ra một ngọc giản, sau đó ghi đầy đủ tên và thời gian hoàn thành quan tưởng pháp nhập môn của Trương Cảnh vào trong danh sách.

"Trương Cảnh sư đệ, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch, gia nhập đạo viện!"

“Ta đã gửi thông tin của ngươi cho Giám Sát Các của Chí Đạo Viện, ngày mai sẽ có sư huynh đến dẫn các ngươi đi chọn truyền thừa trung phẩm.”