Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 18. Tinh Thành Học Phủ (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rời phòng học, trở lại ký túc xá.

Phong Kỳ bắt đầu sửa sang đồ dùng cần mang theo, sau đó đẩy hành lý đến cổng trường.

Lúc này ngoài cổng đã đứng hơn mười chiếc xe buýt, trên kính chắn gió mỗi xe đều dán tên học phủ sẽ đến tham quan.

Trừ chúng, Vương Tấn Thăng và một đoàn giáo viên cũng đang đứng đợi.
Thấy hắn đến, Vương Tấn Thăng cười nói:

“Chiếc màu lam sẽ đến Tinh Thành Học Phủ, đi nghiêm túc học tập, có thể học bao nhiêu thì được bấy nhiêu, sẽ giúp ích cho em sau này.”
“Thầy Vương, thầy rút trúng cho em đi Tinh Thành Học Phủ, có nội tình gì không ạ?”
Phong Kỳ từng tìm hiểu, lúc trước Vương Tấn Thăng tốt nghiệp Tinh Thành Học Phủ, cho nên hồ nghi trong lòng.
“Thầy đào đâu quyền hạn lớn thế, lần này là rút thăm quyết định học phủ tham quan cho các em, kết quả hoàn toàn ngẫu nhiên, chưa kể, Tinh Thành Học Phủ cũng là học phủ giỏi trăm ngành, ủy khuất em?” Nhìn Phong Kỳ vẻ mặt hồ nghi, Vương Tấn Thăng không nhịn được trừng mắt.
“Không, em chỉ hỏi một chút.”
……
Trong chờ đợi, các bạn học đạt được tư cách tham quan lục tục xuất hiện, đến tận sau khi mọi người tới đông đủ, lãnh đạo trường bắt đầu phát biểu.
Cụ thể nội dung muốn biểu đạt đơn giản là, các bạn học phải nghiêm túc học tập, đừng có hành vi khác người ở học phủ cao đẳng…… Blah blah một đoạn dài ngoằng, Phong Kỳ căn bản không nghe.
Diễn thuyết nửa giờ, lãnh đạo trường mới lưu luyến buông microphone, xoay người rời đi.
Lúc này Vương Tấn Thăng nhìn hắn mở miệng nói:
“Lên xe đi, ra ngoài nhớ đừng làm mất mặt thầy.”
Phong Kỳ gật đầu, đẩy hành lý đi vào con xe màu lam, nhét hành lý vào khoang xe xong, sau đó tìm ghế trống ngồi xuống.
Làm hắn kinh ngạc là, đi tham quan học tập ở Tinh Thành Học Phủ, chỉ có hắn, chờ đợi một lát vẫn chưa thấy bạn học khác lên xe.
Ước chừng mười phút sau, tài xế khởi động xe, chậm rãi đi ra cổng trường.
Phong cảnh ngoài cửa sổ, làm Phong Kỳ đã lâu chưa bước ra cổng trường, cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.
Tài xế lái xe là một ông chú dầu mỡ, một tay cầm vô lăng chạy bon bon trên đường, không ngừng vượt mặt xe khác, thường thường mở cửa sổ xe chửi rủa chiếc xe bên ngoài, đồng thời hỏi thăm mười tám đời tổ tông người nọ, trình diễn tốc độ và tình cảm mãnh liệt bản hiện thực.
Một màn này dọa cho Phong Kỳ trợn mắt há mồm, trong lòng nói thầm, cảm thấy lái xe trường thật sự ủy khuất chú tài xế.
Tính cách này, nên đi lái xe tăng lượn trực thăng.
Bởi vì Tinh Thành Học Phủ ở ngay trong Tinh Thành, lộ trình rất nhanh, chưa đến 2 giờ, Phong Kỳ đã tới nơi.

Tinh Thành, trung tâm của thành phố.

Tinh Thành Học Phủ.

Sau khi xuống xe, Phong Kỳ kéo hành lý đi vào cổng chính của Tinh Thành Học Phủ.

Đập vào mắt là một bia đá cao hơn hai mươi mét, phía trên khắc bốn chữ lớn rồng bay phượng múa "Tinh Thành Học Phủ" .

Khi đi vào bên trong học viện thì hắn bị bảo vệ ngăn lại.

Hắn phải đưa ra thư tham quan mới được cho vào.

Bên trong cổng lớn là một con đường lát đá cẩm thạch dẫn thẳng vào trong trường, dọc hai bên ven đường đứng rất nhiều tượng đồng.

Đó đều là tượng của những người có cống hiến xuất sắc cho sự phát triển nhân loại đã tốt nghiệp từ Tinh Thành Học Phủ, dòng chữ bên dưới tượng ghi lại sự tích của họ lúc sinh thời.

Tiếp tục đi vào bên trong là hồ sen, hiện tại đang là mùa hè, đúng là mùa sinh trưởng tốt nhất của sen, lá sen xanh mướt mọc khắp hồ và đung đưa theo gió.

Đi dọc theo con đường chính, Phong Kỳ phải đi mất một giờ mới đến toà nhà ký túc xá.

Sau khi tới văn phòng quản lý ký túc xá và giao thư giới thiệu, hắn rất nhanh đã có được chỗ ở của mình.

Phòng 301 ở tầng ba.

Ký túc xá của Tinh Thành Học Phủ là giành cho một người, nhưng diện tích lại lớn hơn so với ký túc xá trường hắn, các thiết bị bên trong đều đầy đủ hết, tủ lạnh chất đầy các loại đồ uống và đồ ăn, thậm chí bên trong tòa nhà ký túc xá còn có phòng tập thể thao, phòng phát tiết tâm lý, phòng internet, và các thiết bị khác.

Trong phòng rất sạch sẽ, vì vậy hắn không cần phải quét dọn lại. Sau khi đặt hành lý xuống và sắp xếp quần áo vào tủ, hắn lấy ra thư tham quan rồi gọi điện cho nhân viên tiếp tân của học viện.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên:

"Ai vậy?"

"Em là học sinh của trường trung học Tinh Thành đến tham quan học tập, em tên Phong Kỳ. . ."

Sau khi nghe Phong Kỳ tự giới thiệu, đầu bên kia điện thoại nói:

"Tôi hiểu rồi, có lẽ em còn chưa được tiếp xúc một cách có hệ thống các chương trình học về tu luyện, vậy chúng tôi tạm thời sắp xếp cho em dự thính lớp giao lưu tu luyện, nó sẽ rất có ích cho em, em ghi nhớ vị trí phòng học. . ."

"Cảm ơn thầy, em hiểu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, hắn cầm bút ký ghi lại địa chỉ "Lớp giao lưu tu luyện" mà nhân viên tiếp tân nói.

Xem thời gian đã gần đến giữa trưa, hắn quyết định đi nhà ăn trong học viện ăn cơm trước, sau đó lại đến xem qua lớp giao lưu tu luyện.

Ra ký túc xá, hắn hỏi đường rồi đi bộ hơn mười phút mới đến nhà ăn.

Nhà ăn hoạt động theo hình thức buffet, tất cả đồ ăn đều miễn phí. Điểm này Phong Kỳ cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, dù sao thì Tinh Thành Học Phủ đào tạo đều là những tinh anh tương lai của nhân loại, không thiếu những nhân tài sau khi tốt nghiệp đã có cống hiến xuất sắc cho sự phát triển nhân loại, vì vậy đãi ngộ là những bữa ăn miễn phí là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Sau khi lấy một đống đồ ăn ngon, hắn, đang bụng đói kêu vang, tìm một ghế trống ngồi xuống và bắt đầu ăn như hổ đói.