Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 5. Đại anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

. . . . .

Khi mà tiểu lãnh đạo của Lâm Huyền đang ba hoa chích choè.

Một vị phóng viên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Huyền!

Nàng trợn tròn mắt, thân hình này. . . Khuôn mặt đẹp trai này. . . Không thể sai được!

"Lâm Huyền tiên sinh! Lâm Huyền tiên sinh đã đến rồi! Máy quay phim nhanh cùng lên! ! !"

Người chung quanh vừa nghe Lâm Huyền tới, lập tức giống như điên vây quanh!

Trực tiếp vây chặt Lâm Huyền như nêm cối.

Mặc cho tiểu lãnh đạo của Lâm Huyền ở đó nói về cái lý niệm công ty gì đó, chung quanh đã không còn một ai nghe ông ta nói nhảm nữa.

"Lâm Huyền tiên sinh! Ta là phóng viên của đài truyền hình XXX, có thể hỏi một chút về tình huống cụ thể lúc đó hay không?"

"Lâm tiên sinh! Chúng ta là phóng viên của Đại Học báo chí XX, trường của chúng ta muốn viết một bài phỏng vấn đặc biệt về sự tích thấy việc nghĩa hăng hái làm của ngài."

"Lâm Huyền tiên sinh, bà của đứa trẻ nói, hai đứa trẻ từ thượng du rơi xuống sông, thuận theo dòng nước trôi xuống, là ngài ở chỗ cầu nhỏ tình cờ đi ngang qua cứu hai đứa bé, có thể hỏi suy nghĩ của ngài lúc đó không?"

. . .

Vô số đèn flash cùng camera sắp đem Lâm Huyền quay thành tên mù rồi.

Nhưng hắn chỉ có thể mỉm cười lễ phép đáp lại, ký ức sau khi thay đổi vẫn còn đang chậm rãi dung hợp, hắn hiện tại cũng không rõ lắm về tình huống lúc đó.

Phịch! Phịch! . . .

Trước mặt, một đôi nam nữ đột nhiên quỳ xuống, khóc ròng ròng:

"Lâm Huyền tiên sinh! Cảm ơn ngài đã cứu con gái của chúng ta, nếu như không có ngài, ngày tháng sau này chúng ta thật sự không có cách nào sống tiếp!"

Nói xong, người cha kia kéo hai bé gái song sinh ở sau lưng ra, nói:

"Linh Linh, Tĩnh Tĩnh, vị tiên sinh này là ân nhân cứu mạng của các con! Mau gọi cha nuôi đi!"

"Cha nuôi!"

"Cha nuôi!"

Hai tiếng cha nuôi dọa Lâm Huyền phát hoảng vội vàng đỡ hai người dậy.

"Không được không được. . . Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi!"

Mình còn chưa có kết hôn mà, sao có thể làm cha nuôi của người khác chứ!

Sau đó, thời gian dài dằng dặc, Lâm Huyền đều đang đối phó với các câu hỏi của ký giả.

Lâm Huyền cũng đáp lại nói:

"Ta chỉ làm một chuyện mà người bình thường đều sẽ làm thôi, thấy việc nghĩa hăng hái làm, giúp người làm niềm vui vẫn luôn là mỹ đức truyền thống của Trung Quốc, hi vọng mọi người không quá chú ý về chuyện này."

Còn có mười mấy tiểu học sinh mặc đồng phục, tặng hoa cho Lâm Huyền.

Sau đó mấy lãnh đạo trong thành phố cũng tới bắt tay Lâm Huyền, chụp ảnh chung, đồng thời dựng ở các cơ quan và trường học, cổ vũ học tập theo tinh thần thấy việc nghĩa hăng hái làm này của Lâm Huyền.

Đáng nói hơn là giấy chứng nhận cùng cờ thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm đều đang trong quá trình xin chế tác, sau đó sẽ có nghi thức trao giải riêng do đài truyền hình phát sóng trực tiếp.

Quần chúng đã nhiệt tình như thế, Lâm Huyền cũng không thể nào nói gì, đành phải trả lời khách khí, nói một số lời khách sáo.

Rất lâu sau, qua hơn một giờ, nhân viên mới liên tục giải tán đi, Lâm Huyền cuối cùng mới thở hổn hển nói:

"Haizz. . . Tiện tay mà thôi, làm như vậy khiến cho ta cũng có chút ngượng ngùng."

Cầm điện thoại ra, phát hiện lại có 37 cuộc gọi nhỡ

Đều là cha mẹ mình gọi.

Vừa rồi ồn quá, thực sự không nghe thấy.

Lâm Huyền liền gọi lại cho cha mình.

"Cha, sao vậy? Vừa rồi ồn quá, không nghe thấy."

"Con trai! ! ! Cha rất tự hào về con! ! ! ! !"

Giọng nói ở đầu dây bên kia cực lớn khiến Lâm Huyền phải để điện thoại ra xa lỗ tai.

"Con trai! ! ! Con không có phụ truyền thống nhà quân nhân chúng ta ! ! Cha đã từng nói với ông của con, cho dù con không tham gia quân ngũ giống như chúng ta, nhưng con sinh ra trong gia đình quân nhân, phẩm chất tuyệt đối xứng đáng với sao đỏ!"

"Ây da ông đi ra coi! Để cho ta nói hai câu với con trai!"

Bên kia điện thoại, mẹ mình giật lấy điện thoại.

"Lâm Huyền ~ là mẹ đây, chúng ta ở trên Douyin lướt thấy đều là video về con! Vừa nhìn qua đã nhận ra là con! Khi cứu người không bị thương chứ?"

"Yên tâm đi mẹ, chuyện nhỏ như vậy —— "

"Ây da! Mẹ sớm đã nói con là đứa có tiền đồ nhất nhà chúng ta! Buổi tối khi nhảy múa quảng trường, mẹ nhất định sẽ khoe con với các dì kia!"

. . .

Dùng 20 phút đối phó xong với cha mẹ, Lâm Huyền cuối cùng cúp điện thoại.

Bây giờ, trên ô biểu tượng của Wechat hiển thị ký hiệu 99+.

Có trời mới biết có bao nhiêu người đã gửi tin nhắn cá nhân cho mình.

Hắn lười mở ra xem, trực tiếp đi vào thang máy, đi đến tầng 22, bước vào công ty.

Đến công ty, toàn thể đồng nghiệp trực tiếp đứng dậy!

Đồng nghiệp nam lần lượt giơ ngón tay cái lên, trong miệng đều là từ đỉnh!

Trong mắt của các đồng nghiệp nữ hiện lên ánh sao, ngay lập tức vây quanh.

Trong mắt của các đồng nghiệp lớn tuổi, không phải lộ ra vẻ tán thưởng, thì chính là có ý muốn giới thiệu đối tượng cho Lâm Huyền.

"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!"

Hiện tại, trong đầu của Lâm Huyền đều là tiếng ông ông, trực tiếp chạy đến vị trí của mình mà ngồi xuống.

"Đừng hỏi nữa! Ta phải bắt đầu làm việc!"