Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 17. Gửi thư cho Tào Tuyết Cần! Xuyên không 300 năm!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

. . . . .

Lão Trương cũng là một người hảo tâm, Lâm Huyền dự định cứ đi một bước tính một bước.

Thân là tiểu tổ trưởng duy nhất trong công ty ( được phó tổng đãi ngộ), Lâm Huyền đã lựa chọn 10 đồng nghiệp ngày thường tương đối tài giỏi làm tổ viên, nhóm nhỏ 10 người này xem như chính thức thành lập.

Mỗi một người đều có phân công rõ ràng câu thông với tập đoàn Song Thành.

Lâm Huyền phụ trách quy hoạch chỉnh thể và kiểm định là được rồi, công việc so ra mà nói, lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Một ngày làm việc liền trôi qua rất nhanh.

Ban đêm về đến nhà, lúc ăn cơm Lâm Huyền mở ti vi lên, xem một tin tức bản địa.

Thật bất ngờ, toàn bộ đều không hề đề cập đến vụ án bắt cóc của Đới Sở Thiền.

Như thể vụ đánh nhau ở quán bar, vụ bắt cóc do Điền XX bày kế chưa từng xảy ra.

Cái này cũng không kỳ lạ.

Đới Song Thành lực lượng thông thiên, với ông ta mà nói, đè xuống những chuyện này, sau đó âm thầm thao tác, ngược lại càng che giấu tai mắt của người ta hơn.

Sau khi tin tức bản địa phát xong, Lâm Huyền tùy tiện đổi kênh khác xem tiết mục.

Thoắt một cái, liền đến kênh XXTV8, lại còn đang phát sóng Hồng Lâu Mộng!

"Tình huống gì vậy? Muốn phát cả một ngày sao?"

Lâm Huyền nhìn xuống phụ đề thuyết minh, hiểu rồi, đây là vì chúc mừng cho thứ gì đó, cho nên muốn phát sóng Hồng Lâu Mộng bản 87 toàn tập cả một ngày.

Buổi sáng khi Đới Sở Thiền ở khách sạn xem tivi, mới phát sóng đến đoạn Lâm Đại Ngọc bệnh chết.

Hiện tại đã chiếu tới tập đại kết cục cuối cùng rồi.

Xem đến đây, Lâm Huyền không khỏi nhớ đến lời của Đới Sở Thiền đã nói:

"Nếu như có một ngày, chúng ta có thể nhìn thấy kết cục thực sự của Hồng Lâu Mộng thì tốt biết mấy."

"Nếu như có người có thể nói cho Tào Tuyết Cần biết thì hay rồi. . . Để ông ta đem 40 hồi sau của Hồng Lâu Mộng đều giữ gìn tốt."

Lâm Huyền đột phát ý tưởng!

Mình đã có thể viết thư cho bản thân của quá khứ.

Như vậy. . .

Có thể viết thư cho người khác của quá khứ hay không?

"Chắc hẳn là có thể chứ?"

Lâm Huyền quay trở lại thư phòng, lật ra đến phần viết tay giải thích nhận được sớm nhất kia.

Trên đó viết ba hàng chữ:

Đây là một hòm thư thời không, có thể gửi thư cho người của quá khứ!

Bắt buộc phải viết rõ người nhận, địa chỉ, thời gian gửi đến trên phong thư!

Càng không được quên dán tem! Bưu phí thống nhất là 1đồng!

Gửi cho người của quá khứ! !

Viết rất rõ ràng!

"Thì ra, hòm thư này căn bản là không hạn định chỉ có thể gửi cho bản thân ta!"

Lâm Huyền vỗ đầu mình.

Là mình thay đổi một cách vô tri vô giác trói buộc tư duy.

Chỉ cần là người của quá khứ, đều có thể viết thư cho bọn hắn, chỉ cần viết rõ ràng người nhận, địa chỉ, thời gian gửi tới là được.

"Suy nghĩ như vậy. . . Chuyện có thể làm được quá nhiều rồi!"

Trung Quốc 5000 năm lịch sử, có phải bản thân còn có thể viết thư cho Hiên Viên Hoàng Đế hay không?

Hình như viết cũng không có ý nghĩa gì cả. . .

Vẫn là tôn trọng lịch sử đi, không được tùy ý thay đổi tiến trình lịch sử.

Lỡ như không cẩn thận một cái, làm chệch hướng lộ tuyến của thế giới trên phạm vi lớn, khiến cho lịch sử của hậu thế phát sinh biến hóa long trời lở đất. . .

Nói không chừng Lâm Huyền còn có thể xóa bỏ sự tồn tại của bản thân!

Nghĩ tới đây, không rét mà run.

"Vẫn là cẩn thận tốt hơn."

Lâm Huyền suy nghĩ một lát, Tào Tuyết Cần lúc về già chính là một ông lão nghèo túng, không ảnh hưởng gì đến hướng đi của lịch sử, đối với lịch sử mà nói, ông ta chỉ là một sự tồn tại không có ý nghĩa.

Cho nên viết thư cho ông ta, có lẽ sẽ không có nghịch lý gì nguy hiểm.

"Thử một chút, vừa hay kiểm chứng xem, người cổ đại có thể nhận được thư của ta hay không."

Lâm Huyền lấy giấy trắng và bút ra.

Mở notebook ra, tìm được bảng so sánh chữ viết của chữ Hán lúc đầu và hiện tại, sau đó bắt đầu viết thư cho Tào Tuyết Cần.

“Tào Tuyết Cần tiên sinh tôn kính.”

“Chào ngài.”

“Nói ra chắc ngài có thể không tin, ta đến từ Trung Quốc 300 năm sau, thời đại của ta đã không còn có Hoàng Đế, nhân dân làm chủ, là một thời đại rất tốt.”

“Ta muốn nói cho ngài biết, kiệt tác Hồng Lâu Mộng của ngài được hậu nhân coi là tứ đại kiệt tác truyền thế, được gọi là sự kết hợp hoàn mỹ của tính văn học cùng tính nghệ thuật.”

“Nhưng điếu đáng tiếc chính là, mưa gió chiến loạn 300 năm, kiệt tác của ngài cũng lưu danh bách thế không hoàn chỉnh, chúng ta chỉ có thể xem nội dung 80 hồi trước của Hồng Lâu Mộng.”

“Kiệt tác vĩ đại như thế, không cách nào biết được kết cục thực sự của nó, thật sự khiến người ta tiếc hận. Chúng ta hi vọng có thể xem được kết cục thực sự của Hồng Lâu Mộng.”

“Cho nên, Tào Tuyết Cần tiên sinh, để cho kiệt tác của ngài lưu truyền tiếp một cách hoàn chỉnh, ngài có nguyện ý đem 40 hồi sau của kiệt tác Hồng Lâu Mộng truyền cho ta hay không?”

“Nếu như ngài nguyện ý, xin hãy đem nội dung 40 hồi sau của tiểu thuyết, dùng giấy lớn viết, giấy dầu gói kỹ, sau đó giấu ở nơi nào đó, trồng lên một cây bạch quả. 300 năm sau, ta chắc chắn sẽ đào nó lên, đem kiệt tác của ngài công bố với thế gian!”

Ký tên: độc giả của Hồng Lâu Mộng 300 năm sau.

Lâm Huyền kiểm tra một lượt.

Cảm thấy bản thân đã viết rất thành khẩn.

Tào Tuyết Cần lúc về già đơn độc, bị người ta ghét bỏ. Nếu như nhìn thấy thư của mình, chắc hẳn là sẽ rất phấn khích phối hợp với mình.

Lâm Huyền gấp giấy viết thư lại, để vào trong phong thư, dán tem lên.

Sau đó tra tư liệu một chút.

Viết rõ trên phong thư:

Người nhận: Tào Tuyết Cần ( Tào Triêm)

Địa chỉ: Chùa Song Tuyền Hắc Long Vịnh Khê cốc khu vực Cảnh Sơn Kinh Thành Thạch.

Thời gian gửi tới: ngày 12 tháng 2 năm 1760

Thời gian này, là 3 năm trước khi Tào Tuyết Cần qua đời, cũng là khoảng thời gian chán nản nhất cuộc đời ông ta.

Bang.

Lâm Huyền ném phong thư vào hòm thư thời không màu đỏ.

"Tắt đèn đi ngủ!"

. . . . .