Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi Tô Bạch ra khỏi phòng thì xuống lầu, đi về phía đường lớn.

Hắn thực sự rất muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Oánh Oánh

Là một người có sức mạnh kỳ lạ giống như hắn.

Tô Bạch cảm thấy bản thân mình quan sát thêm cũng không có gì sai.

Mặc dù có thể có nguy hiểm trong đó, nhưng hắn cảm thấy nó rất đáng giá.

Tô Bạch cảm thấy cảnh sát và Chu Oánh Oánh đang che giấu điều gì đó, như thể một cánh cửa thần kỳ đang mở ra với hắn.

Sau khi ra tới đường lớn, Tô Bạch từ từ chạy men theo con đường tối hướng về tuyến đường 404.

Lúc này, hắn chợt thấy con đường hôm nay vắng lặng lạ thường.

Dọc đường đi, hắn không nhìn thấy ai cả.

Tô Bạch cũng đột nhiên bừng tỉnh, trước đó khi đi xe buýt cũng không gặp ai.

Là người thường xuyên đi chuyến xe buýt này, hắn rất rõ ràng điều này gần như là không thể.

“Là cảnh sát đuổi người đi.” Trong lòng Tô Bạch suy đoán.

Sau đó, chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng Tô Bạch cũng nhìn thấy xe buýt 404 từ xa.

Nhưng lúc này, chiếc xe buýt bị lật nằm trên đường, xung quanh toàn là mảnh thủy tinh vỡ.

Ba thi thể nát vụn ở gần xe buýt, máu chảy khắp nơi.

Đồng thời, Triệu Không Thanh đang lo lắng gọi điện thoại ở bên cạnh.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lý Tư, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, nhanh nhẹn +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Chu Trọng Ly, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Chu Oánh Oánh, nhận được một điểm thuộc tính đặc biệt, kỹ xảo vật lộn +1.”

Chính là lúc khi tới nơi đây, trong lòng Tô Bạch đột nhiên xuất hiện ba tin tức.

“Kết thúc rồi ư?” Hắn cảm nhận được ba tin tức, hơi giật mình.

Ba người đã chết, một trong số đó là Chu Oánh Oánh, rõ ràng trận chiến đã kết thúc rồi.

Hắn thật không ngờ chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ cũng đã chia ra sinh tử rồi.

Lúc này Tô Bạch cũng cảm thấy mình nghĩ chuyện quá đương nhiên rồi, sống chết chính là chuyện trong gang tấc, vốn sẽ không đánh quá lâu, lại càng không chờ hắn tới xem.

“Ò é ò é…” Đúng vào lúc này, tiếng xe cảnh sát vang lên, mang xe cứu thương chạy về hướng xe buýt phía Tô Bạch.

Tô Bạch vội vàng nấp vào bụi cỏ bên đường, dùng áo đen của mình che lấp bản thân, để cho người trong xe cảnh sát hoàn toàn không phát hiện ra.

Khi xe cảnh sát và xe cứu thương đến gần, công tác cứu hộ ngay lập tức bắt đầu được triển khai khẩn trương.

Chỉ một lúc sau, xe cứu thương và xe cảnh sát phóng đi, chỉ còn lại một số cảnh sát ở lại để giữ nguyên hiện trường.

“Phù…” Tô Bạch nhìn chiếc xe cảnh sát đã đi xa, nhẹ nhàng thở phào, bỏ áo khoác đen trùm lên người xuống.

Lúc này, hắn không muốn trở thành mục tiêu chú ý của cảnh sát.

Sau đó, Tô Bạch ngồi xổm xuống, nhìn cánh tay của mình.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, chiếc quan tài vàng đơn giản lại xuất hiện.

Vừa rồi, hắn đạt được hai thuộc tính, một điểm nhanh nhẹn, một điểm trí nhớ, cùng một điểm thuộc tính đặc biệt, kỹ năng vật lộn.

Tuy nhiên lúc này Tô Bạch mới phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.

Hiện giờ trên hoa văn quan tài vàng chỉ còn lại hai chấm đen và một chấm đỏ.

Nếu cái chết của Chu Oánh Oánh là một chấm đỏ, thì quan tài vàng trên cánh tay của hắn phải có bốn chấm đen và một chấm đỏ mới đúng.

Nhưng bây giờ, chỉ có hai chấm đen, và một chấm đỏ.

Sau đó, Tô Bạch cẩn thận xem kỹ lại thì thấy trên quan tài xuất hiện một số đường vân đen.

Những đường vân này rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy được.

Mà những đường vân này mang đến vẻ đẹp kỳ lạ cho chiếc quan tài vàng đơn giản, tạo cho người ta cảm giác thần bí.

“Có lẽ mỗi lần thu hồi chấm đen, quan tài vàng sẽ tiêu hóa hết chấm đen đó.” Tô Bạch khẽ cau mày nghĩ.

Sau đó, hắn lại nhìn vào chấm đỏ.

Nhìn chấm đỏ, Tô Bạch có hơi khó hiểu, hắn vừa cảm thụ thân thể của mình, trí nhớ và nhanh nhẹn thì có thể cảm nhận được chút thay đổi.

Nhưng điểm thuộc tính đặc biệt kỹ xảo vật lộn ấy thì hắn hoàn toàn không cảm nhận được.

Lúc này Tô Bạch đột nhiên có xúc động, vươn tay phải ra chạm vào hoa văn quan tài trên cánh tay trái.

Sau đó, chấm đỏ lập tức bay về phía tay hắn.

Tô Bạch nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay xuất hiện một chấm đỏ.

Lúc này, hắn có cảm giác chỉ cần mình muốn là có thể tiếp nhận đủ điểm thuộc tính đặc biệt kia.

Thậm chí, hắn có thể tặng điểm thuộc tính đặc biệt này cho người khác.

“Thật đúng là khả năng kỳ lạ.” Tô Bạch lẩm bẩm, và rồi động ý niệm.

Ngay sau đó, các kỹ xảo vật lộn lần lượt hiện lên trong đầu hắn, những kỹ xảo này giống như một con dao khắc, làm cho hắn ghi nhớ sâu sắc, dung hợp thông suốt.

Vào lúc này, bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy có phải mình đã thực sự học được kỹ xảo vật lộn hay không.

Hắn vui ra mặt, hiện tại có được những kỹ xảo chiến đấu cơ bản này, hắn sẽ không bị khống chế như trước nữa.

“Cảm nhận được ký ức của người sống lại, có xem không?” Đúng lúc này, một tin tức truyền đến từ chấm đỏ trên tay Tô Bạch.

“Người sống lại?” Tô Bạch giật mình sợ hãi.

Ba từ này tạo cho hắn một cảm giác rùng rợn, như thể bây giờ hắn đang tiếp cận một bí mật nào đó liên quan đến hắn.

Hắn nghi ngờ rằng người được gọi là người sống lại, có nghĩa là người đã từng sống lại một lần giống như mình.

“Xem.” Tô Bạch nuốt nước bọt, trong đầu lóe lên ý nghĩ.

Sau đó, trong lúc hốt hoảng, hắn nhìn thấy ký ức của một người tới lui trong đầu.

Người đó quay đầu nhìn lại với một nụ cười xinh đẹp, đúng là Chu Oánh Oánh.

Chu Oánh Oánh là người huyện Lâm Xuân, khi còn trẻ nàng kết hôn với một người đàn ông cùng huyện.

Người đàn ông đó trước khi kết hôn thì chu đáo mọi mặt với nàng, nhưng sau khi kết hôn, hắn trở thành một người đàn ông thích bạo lực gia đình, đối với nàng rất cay nghiệt, độc ác, động chút là đánh chửi.

Mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng.

Nhưng chính vì vậy, chồng nàng lại càng làm trầm trọng hơn.

Cuối cùng đến một ngày nàng bị chồng đánh tới chết.

Khi chồng nàng nhìn thấy nàng đã chết, hắn ta đã rất hoảng sợ và giấu xác của nàng trong tủ lạnh để không ai nhìn thấy.

Nhưng khi đêm tới, Chu Oánh Oánh đã sống lại trong tủ lạnh.

Sau khi sống lại, vào ban đêm, Chu Oánh Oánh trói chặt chồng rồi từ từ dùng dao gọt hoa quả cắt đầu chồng xuống.

Vào ngày hôm đó, nàng cảm thấy một niềm vui sướng không gì sánh được.

Sau khi giết chồng, Chu Oánh Oánh phát hiện ra rằng mình thế mà có thể kiểm soát cơ thể của chồng mình, và cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường sau khi giết người.

Sau đó, nàng điều khiển cơ thể của chồng mình để hắn ta giả vờ tự tử ở bên ngoài.

Nàng đã thực hiện một tội ác hoàn hảo.

Nhưng đây chỉ là khởi đầu.

Sau khi Chu Oánh Oánh giết chồng, nàng vô cùng mê mẩn những thứ máu me.

Mặt tối trong trái tim nàng được phóng đại vô tận, giống như một con quái vật.

Vài năm sau đó, nàng qua lại giữa một số thành phố, quyến rũ hàng trăm người đàn ông.

Nàng đã làm những chuyện vui vẻ với những người đàn ông đó, rồi sau đó phân thây họ.

Đáng tiếc, hôm nay, Sở Cảnh sát đã để mắt đến nàng.