Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một ngày học hành trôi qua vội vã, sau khi tự học buổi tối xong thì Tô Bạch ra trạm xe đợi chuyến xe cuối cùng.

Với học sinh ngoại trú, chín giờ rưỡi là đã hết tiết tự học buổi tối.

Mà chuyến xe cuối cùng cũng khởi hành vào thời điểm này.

Bên cạnh hắn cũng có một số bạn học nữa.

Đều là học sinh ngoại trú nhưng không phải tất cả những người ở đây đều đi cùng chuyến xe buýt với Tô Bạch.

Sau một hồi có một vài chiếc xe buýt tới, chở đi hầu hết học sinh chờ ở đây.

Chỉ còn lại Tô Bạch, Triệu Minh San và vài học sinh khác khác còn ngồi ở trạm dừng.

Vốn dĩ Đàm Nhân Nhân cũng đi cùng nhưng vì một số việc gia đình nên Đàm Nhân Nhân đã về trước.

“Két....” Xe buýt 404 dừng lại.

Tô Bạch và mấy người Triệu Minh San lên xe tìm chỗ ngồi.

Xe buýt bắt đầu chạy, Tô Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài ngắm cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về phía sau.

Cuối cùng hắn vẫn không thể tìm thấy một nơi để dung thân.

Nguyên nhân chủ yếu là vì hắn quá nghèo.

Lúc này Tô Bạch cũng nảy sinh ý định bán căn nhà và cửa hàng quan tài.

Nhưng hắn nghĩ tới chuyện nhà là cha mẹ mua để lại cho mình, cuối cùng lại không nỡ bán đi.

“Có lẽ nên làm một ít quan tài đi bán.” Tô Bạch thầm nhủ trong lòng.

Hắn theo cha mẹ một thời gian và rất thành thạo nghề mộc.

Bây giờ trong nhà kho của cửa hàng quan tài vẫn còn lại một số quan tài.

Nếu bán số quan tài đó đi, hắn sẽ có đủ tiền để chuyển nhà.

Cũng chính vào lúc này, đột nhiên Tô Bạch nhìn về phía Triệu Minh San trước mặt.

Lúc này, hắn bỗng nhớ tới.

Triệu Minh San cũng sống trong khuh nhà trọ đó, có nên nhắc nàng cẩn thận chút không?

Nhưng ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Tô Bạch lập tức gạt bỏ.

Những người bước vào phòng của Chu Oánh Oánh đều là đàn ông.

Nói cách khác, mục tiêu của Chu Oánh Oánh hoàn toàn không phải là phụ nữ.

Và nếu hắn nói với Triệu Minh San, ngược lại sẽ làm Triệu Minh San lộ ra sơ hở và thu hút sự chú ý của Chu Oánh Oánh.

Như vậy Triệu Minh San mới thực sự gặp nguy hiểm.

Còn đối với anh trai của Triệu Minh San thì lại càng không cần phải nhắc nhở.

Anh trai của Triệu Minh San là một cảnh sát mặc thường phục, cho dù Chu Oánh Oánh có càn rỡ đến đâu thì cũng không thể nhắm vào cảnh sát được.

Mà vào lúc này, chiếc xe buýt đã dừng lại trước trạm.

Ngay sau đó có một người phụ nữ có thân hình nuột nà bước lên xe.

Nhìn thấy người phụ nữ đó, sắc mặt Tô Bạch hơi thay đổi.

Người này không phải ai khác, chính là Chu Oánh Oánh.

Hắn cảm thấy vận đen của mình tới rồi, đi xe buổi tối mà cũng có thể đụng phải nàng.

Sau khi Chu Oánh Oánh đi lên, nàng quan sát khắp lượt mọi người trên xe, khi nhìn thấy Tô Bạch, mắt nàng sáng lên ngay lập tức.

Nàng chầm chậm đi đến bên cạnh Tô Bạch và ngồi xuống.

Khi nàng vừa ngồi xuống, một mùi hương nước hoa quyến rũ lập tức thoảng qua.

Nhưng mà lúc này Tô Bạch hoàn toàn không cảm nhận được hương thơm này.

Bởi vì hắn biết Chu Oánh Oánh trước mặt hắn là một con quái vật giết người không chớp mắt.

“Anh giai Tô tan học rồi à?” Chu Oánh Oánh cười hì hì nhìn Tô Bạch.

“Ừ.” Tô Bạch trả lời, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này tâm trí hắn chỉ toàn là cảnh Chu Oánh Oánh dùng dao róc xương chặt xác và nụ cười mãn nguyện biến thái của Chu Oánh Oánh lúc đó.

Bây giờ cho dù nụ cười của Chu Oánh Oánh có đẹp đến đâu, trong lòng hắn cũng sẽ không có một chút gợn sóng nào.

Thậm chí, hắn còn không muốn tiếp xúc với người phụ nữ này một chút nào.

“Thế nào, anh giai Tô không thích ta à?” Chu Oánh Oánh nhìn thấy phản ứng của Tô Bạch, trong lòng không khỏi nổi ý muốn đùa bỡn. Nàng cọ đùi vào đùi Tô Bạch, đồng thời đưa tay sờ lên xuống đùi Tô Bạch.

Hai chân Tô Bạch cứng đờ, lập tức căng thẳng.

Triệu Minh San và những người khác nhìn thấy cảnh tượng từ xa này đều sững sờ, trong lòng cảm thấy chấn động.

Làm sao mà có một người phụ nữ như vậy hả trời?

“Buông ra!” Nhưng mà lúc này không biết vì sao trong lòng Tô Bạch lại toát ra một luồng lệ khí đi thẳng lên não.

Lúc này hắn thậm chí còn có xúc động muốn xé Chu Oánh Oánh ra thành từng mảnh.

Sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh buốt, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Chu Oánh Oánh với đôi mắt đỏ ngầu, gằn giọng từng chữ: “Đừng có ‘nắng’ với ta.”

Nghe thấy lời hắn nói, trên mặt Chu Oánh Oánh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nàng không ngờ rằng anh giai Tô này tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi thành người khác.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng nghe người khác nói rằng nàng ‘nắng’.

Nghĩ đến đây Chu Oánh Oánh trong lòng cảm thấy tức giận, những người đàn ông khác chỉ mong được mút ngón chân của nàng, dựa vào cái gì tên học sinh trung học này lại dám thờ ơ với nàng như vậy.

Sau đó, nàng chuẩn bị tiến thêm một bước.

Nhưng vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên đứng dậy, đẩy Chu Oánh Oánh ra đi về phía ghế ngồi của người già yếu, tàn tật ngồi xuống.

Chỗ ngồi của người già yếu, tàn tật là ghế đơn nên Chu Oánh Oánh chỉ có thể trợn mắt nhìn chứ không thể ngồi cạnh.

Cùng lúc đó, Tô Bạch sắc mặt dần dần trở lại bình thường trong đêm đen.

Hắn đã chống lại sự tập kích của lệ khí một lần nữa.

Nhưng bây giờ không phải là lúc vui vẻ, Tô Bạch lúc này có cảm giác đứng ngồi không yên, cả người không vững.

Vừa rồi hắn mới bảo kẻ sát nhân động dục, điều đó có khác gì đang nhảy múa trên cái chết không?

Giờ đây nội tâm hắn đã run rẩy đến cực độ, như thể hắn sẽ chết bất cứ lúc nào.

Nhưng mà vừa rồi cũng không trách được Tô Bạch, luồng lệ khí vừa rồi hoàn toàn khống chế đầu óc của hắn, làm cho hắn vốn không có được suy nghĩ bình thường.

Hắn có thể khống chế mình không bùng nổ là đã không tệ lắm rồi, làm sao hắn còn có tinh lực để kiểm soát lời nói của mình.

“Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh lại.” Tô Bạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể để Chu Oánh Oánh thấy bất cứ điều gì khác thường.

Bây giờ, Chu Oánh Oánh chưa chắc sẽ giết mình, nhưng nếu để Chu Oánh Oánh phát hiện ra mình biết bí mật của nàng, thì mình chắc chắn sẽ chết.

“Két...” Tô Bạch đang nghĩ cách đối phó thì xe buýt lại dừng lại, có mấy người đàn ông đi lên.

Tô Bạch dường như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía đoàn người.

Khi nhìn thấy một người đàn ông trong số đó, hắn rất ngạc nhiên.

Người đàn ông này trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tóc khá ngắn, khuôn mặt như đao tạc búa đẽo, đường nét rõ ràng, cùng với bộ râu lún phún và bộ quần áo da sờn, làm hắn có khí chất của một lãng tử lang bạt.

Tô Bạch biết người đàn ông này, hắn là anh trai của Triệu Minh San, tên là Triệu Không Thanh.

Là một cảnh sát mặc thường phục.

Triệu Không Thanh đã làm cho Tô Bạch có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì hắn có một vết sẹo giống con rết trên mặt trái.

Vết sẹo sâu và thẳng, theo như kinh nghiệm dùng dao của Tô Bạch khi làm thợ mộc, hắn cảm thấy vết sẹo đó chắc chắn không phải do tai nạn ngẫu nhiên.

Phần lớn là do vũ khí sắc bén như dao găm gây ra.

Hơn nữa, người gây vết sẹo này ra tay cực kỳ vững vàng, nhất định không phải do xảy ra ngoài ý muốn.

Tô Bạch khẽ cau mày, hắn phát hiện buổi tối hôm nay rất kỳ quái, tất cả những người trước đây hắn không gặp đều hội tụ ở đây.

Có kẻ giết người, cũng có cảnh sát.

Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch phát hiện có điều gì đó không ổn.

Sau khi Triệu Không Thanh lên xe, hắn cũng không thèm nhìn Triệu Minh San một cái mà lại ngồi xung quanh Chu Oánh Oánh cùng với những người đàn ông vừa lên xe.

Lúc này bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh hơn một chút, trong xe chỉ có âm thanh bánh xe ma sát mặt đất không ngừng vang lên.

Vào lúc này, Tô Bạch biết rằng rất có thể Triệu Không Thanh và những người bên cạnh hắn là cảnh sát mặc thường phục, và họ nhắm đến Chu Oánh Oánh.

Có lẽ những vụ giết người của Chu Oánh Oánh đã bị điều tra ra!

Nhưng mà những người này có phải là đối thủ của Chu Oánh Oánh không?

Trong lòng Tô Bạch lại sinh ra cảm giác bất định.

Hắn đã từng nhìn thấy cảnh xác chết sống lại.

Hơn nữa, người mà Chu Oánh Oánh giết là một người đàn ông.

Tuyệt đối không thể đánh giá sức mạnh của nàng như những người phụ nữ bình thường được.

Nguy cơ sinh tử mà Chu Oánh Oánh mang đến cho hắn vừa rồi rõ ràng đến mức khiến hắn nghi ngờ, liệu người phụ nữ này có phải là người bình thường hay không.

Lúc này, Chu Oánh Oánh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, khuôn mặt vốn dĩ tức giận của nàng dần trở nên lạnh lùng.

Trong lúc nhất thời, bên trong xe có một bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Sau đó, xe buýt tiếp tục chạy về phía trước.

Tuy nhiên, sau nhiều trạm dừng, không có ai lên xe nữa.

“Hôm nay đúng là quái lạ.” Người tài xế xe buýt oán giận phàn nàn.

Sau đó, xe buýt như đi trong thành phố không người, không có ai lên xe, ngược lại học sinh xuống xe gần hết.

Lúc này trên xe chỉ còn lại Tô Bạch, Triệu Minh San, Chu Oánh Oánh và một vài cảnh sát.

“Két ...” Xe buýt dừng ở trạm dừng khu LC.

Thấy vậy, Tô Bạch tóm lấy Triệu Minh San đang lúng túng kéo xuống xe.

Sau khi bọn họ xuống xe, xe khởi động, hai người đứng ở trạm dừng nhìn chiếc xe đi dần xa.

“Tô Bạch, có phải ngươi đã biết chuyện gì không?” Triệu Minh San nhìn Tô Bạch, trong lòng có chút sợ hãi.

Lúc trước khi nàng thấy dáng vẻ của anh trai thì đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước đây, anh trai nàng sẽ không bao giờ thờ ơ như vậy khi nhìn thấy nàng.

“Không biết, chắc là đang thi hành nhiệm vụ.” Tô Bạch nhìn chiếc xe đã đi xa, giả vờ bình tĩnh nói với Triệu Minh San: “Đừng lo lắng quá, về nghỉ ngơi sớm đi, không chừng ngày mai ngươi sẽ gặp được hắn.”

Nói xong hắn đi về phía nhà trọ.

Thấy vậy, Triệu Minh San ở vừa cắn môi vừa đi theo phía sau Tô Bạch về phía nhà trọ.

Sau khi lên lầu, Triệu Minh San và Tô Bạch vào phòng của mình.

Nhưng không lâu sau, cửa phòng 404 được mở ra, Tô Bạch bước ra khỏi phòng.

Lúc này, hắn thay một bộ đồ màu đen, trong bóng tối không dễ thấy chút nào.