Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chiếc xe jeep đang đi trên con đường núi lầy lội, bốn phía tiếng sấm rền vang không ngừng, bầu trời u ám.

Lúc này đường núi đã đầy bùn đất, nước đục ngầu đã biến thành dòng suối nhỏ trên đường.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe jeep mà Tô Bạch đang đi đã đuổi kịp xe jeep trước mặt.

Lúc này, xe jeep phía trước dường như sợ hãi cái gì, tốc độ dần dần chậm lại.

“A ...” Âm thanh mèo rừng gọi xuân theo như lời nữ sinh ngồi ở ghế phụ nói vẫn tiếp tục truyền lại từ xung quanh.

Tô Bạch lắng nghe, trong lòng ước lượng khoảng cách, kinh hãi phát hiện xe jeep đã lái rất lâu nhưng tiếng “mèo rừng gọi xuân” vẫn văng vẳng không xa không gần.

Thứ đó đang đi theo sau chiếc xe này!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bạch dĩ nhiên đã hiểu thứ phát ra tiếng “mèo gọi xuân” nhất định không phải là mèo gì cả.

Dù sao thì những con vật bình thường làm sao có thể chạy theo xe.

Tô Bạch nhìn ba người còn lại trên xe, phát hiện không biết vì sao sắc mặt bọn họ trở nên cảnh giác.

“A!!!” Lúc này, tiếng kêu đột nhiên lớn hơn, tựa hồ có chút tức giận.

Sau đó, tiếng kêu dần dần bị chiếc xe jeep kéo ra phía sau.

“Quái, mèo rừng này hơi dữ tợn à nha!” Lúc này, Trịnh Vũ ở hàng ghế đầu mới mở miệng, giọng điệu tràn đầy vui sướng.

“Nếu không phải do miệng ngươi lảm nhảm, làm sao thứ đó có thể tìm đến.” Người đàn ông trung niên nói không nên lời.

“Này, ta làm sao biết có thứ đó ở gần đây, nhưng không phải chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ xử lý nó sao?” Trịnh Vũ nghe xong, giọng điệu có chút chốt dạ.

“Không phải bây giờ.” Cô gái phía trước bình tĩnh nói.

Nghe lời họ nói, lông mày Tô Bạch dần cau lại, hắn bắt đầu nhớ lại những gì Trịnh Vũ và những người khác nói vừa rồi.

Người đàn ông trung niên nói rằng cái miệng lắm mồm của Trịnh Vũ đã thu hút thứ kia tới.

Nhưng mà hắn cảm thấy vừa rồi Trịnh Vũ không có nói cái gì cả, nhiều nhất chỉ là đùa giỡn chút thôi.

Ngoại trừ ... câu chuyện xưa đó.

Chẳng lẽ thực sự có chuyện lợn nhà ăn thịt trẻ em?

Âm thanh đó chẳng lẽ là tiếng lợn vọng lại?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Tô Bạch dâng lên một cảm giác không nói thành lời.

Giống như ... hắn đã nhìn thấy Chu Oánh Oánh giết người vào đêm hôm trước.

Hoang đường mà lại đáng sợ.

Chẳng lẽ lại có người sống lại nữa?

Tô Bạch nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

“Anh bạn, không sao đâu, chỉ là một con dã thú mà thôi.” Lúc này, người đàn ông trung niên ở bên cạnh hình như phát hiện ra vẻ mặt của Tô Bạch không ổn, nên không khỏi mở miệng an ủi.

Tô Bạch gật gật đầu, nhìn về phía rừng rậm tối đen bên ngoài, dường như cảm giác được có cái gì trong rừng đang nhìn chằm chằm mình.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại ký ức của Chu Oánh Oánh.

Tuy nhiên, trong trí nhớ của Chu Oánh Oánh, nàng chỉ đến đây một ít lần, nàng chưa bao giờ nghe nói về những chuyện kỳ lạ như vậy.

Và nó cũng khiến việc hắn muốn tìm kiếm những thông tin hữu ích từ trí nhớ của Chu Oánh Oánh trở nên vô vọng.

Trong lòng khẽ thở dài, Tô Bạch tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bầu trời mưa càng lúc càng lớn.

Thời tiết vốn là buổi chiều nhưng lúc này giống như chạng vạng tối.

Hai chiếc xe jeep tiếp tục lái qua những ngọn núi.

Mưa dần dần ngửng rơi.

Trên đường đi, Tô Bạch cũng nhìn thấy một số thỏ rừng, gà rừng, hoẵng và các loài động vật khác.

Tài nguyên hoang dã ở đây có thể nói là vô cùng phong phú, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng nói đùa muốn lấy làm món ăn thôn dã.

Khoảng sáu bảy giờ tối, cuối cùng hai chiếc xe jeep cũng chạy đến thôn trên núi.

Cạnh thôn nơi đây đều là những cánh đồng lúa bát ngát.

Lúc này lúa trên những cánh đồng này đã có một số màu vàng xem chừng không bao lâu nữa sẽ chín.

Chiếc xe jeep trên con đường chính rẽ và men theo con đường nhỏ bên cạnh ruộng lúa hướng về phía ngôi làng trên núi.

Khi hai chiếc xe chạy vào ngôi làng trên núi, nhiều người dân trong thôn bước ra khỏi nhà, họ có vẻ rất tò mò về những vị khách đến trong vội vã này.

Sau đó, hai chiếc xe đậu ở một bãi đất trống trong thôn.

Một cô gái chừng hai mươi tuổi và một ông già chừng sáu mươi tuổi bước xuống từ chiếc xe jeep phía trước.

Tô Bạch và những người khác cũng xuống xe.

“Các ngươi có phải là những lãnh đạo mà thành phố đã thông báo sẽ tới không? Ta là thôn trưởng của thôn Xuyên Trạch. Hoan nghênh các lãnh đạo đến với thôn của chúng ta.” Lúc này, một ông lão da ngăm đen bước tới gần một ông lão sáu mươi tuổi, nắm tay ông ấy và nói một cách đầy phấn khích.

Ông lão trước mặt bị thôn trưởng nắm tay, khẽ lắc đầu, cười chỉ vào cô gái phía sau: “Ta không phải lãnh đạo, kia mới là lãnh đạo chúng ta.”

Thôn trưởng nhìn theo những ngón tay của ông lão và thấy một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

“Xin chào, ta tên là Sở Hồng Nguyệt, ta nhận nhiệm cấp trên tới đây.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu, bình tĩnh nói.

Lúc đầu, thôn trưởng vẫn còn nghi ngờ về tuổi tác của Sở Hồng Nguyệt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vững vàng của nàng, nghi ngờ trong lòng hắn cũng tiêu tan một chút.

“Thật xin lỗi, là ta nhận sai người.” Trưởng thôn nhìn Sở Hồng Nguyệt vẻ mặt xin lỗi, nói tiếp, “Các ngươi đi đường đã lâu. Mau đến chỗ của ta nghỉ ngơi một chút đi..”

Hắn nói xong thì dẫn đường.

Sở Hồng Nguyệt đi phía trước, dẫn mọi người đi theo sau.

Tô Bạch đứng ở phía sau vẻ mặt có chút do dự, dù sao hắn cũng không ở trong nhóm này, cũng không biết có nên đi theo họ hay không.

“Này.” Đúng lúc này, một giọng nữ truyền đến.

Tô Bạch nhìn theo hướng giọng nói phát ra, thấy cô gái chừng hai mươi tuổi bước tới, vẻ mặt không nói nên lời nhìn hắn.

“Cái tên này, ngươi làm sao vậy, ta đã làm cho ngươi dính đầy bùn đất, ngươi còn không biết trở về, vẫn còn muốn lên núi hay sao?” Cô gái cau mày nói.

Nghe được lời của nàng, Tô Bạch nhíu mày.

Có phải cô gái trước mặt này đã cố tình lái xe jeep tạt bùn vào người hắn?

“Ninh Huyên!” Nhưng vào lúc này, Sở Hồng Nguyệt phía trước quay đầu lại gọi cô gái.

“Hừ, thật nhàm chán.” Ninh Huyên nhún vai khi nghe thấy giọng nói của Sở Hồng Nguyệt vội đuổi theo đội.

“Chuyện đó...” Sở Hồng Nguyệt lúc này mới lộ ra vẻ mặt do dự nhìn Tô Bạch.

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Tô Bạch lập tức nói: “Mọi người cứ bàn luận chuyện của các người trước đi, ta đi gặp con của bạn ta trước.”

“Ừm, được rồi, ngươi nhớ trở về sớm nhé.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu, mang theo người của nàng đi theo sau thôn trưởng.

Tô Bạch nhìn bóng lưng đám người rời đi, trong lòng khẽ suy tư.

Rõ ràng đã xảy ra việc gì đó, nói cách khác, lúc đám người Sở Hồng Nguyệt nói chuyện, không thể nào là đang nói về nhiệm vụ gì đó.

Nhưng sau đó, Tô Bạch liếc nhìn bốn phía xung quanh và thấy mọi người ở đây vẫn bình thường, dường như không giống như đã xảy ra chuyện gì.

“Anh bạn trẻ.” Lúc này, ông lão ở cuối đám người đột nhiên dừng lại, đi về phía Tô Bạch, vẻ mặt xin lỗi: “Thật là xin lỗi vì chuyện hôm nay, Ninh Huyên không biết phép lịch sự đã lái xe làm bẩn quần áo của ngươi.”

“Không sao, thật ra nếu không có các ngươi, đêm nay ta vẫn không biết có thể lên núi được hay không.” Tô Bạch vội vàng nói.

“Haizz.” Ông lão nghe hắn nói xong đột nhiên thở dài một hơi, sau đó do dự nói: “Ngọn núi này thật ra không an toàn lắm, ngươi phải cẩn thận một chút..”

Nghe thấy vậy Tô Bạch muốn mở miệng hỏi, nhưng ông lão như biết hắn muốn hỏi điều gì nên đã xua tay, xoay người đi theo đoàn người.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tô Bạch lại nhìn về hướng thôn dưới ngon đèn vàng mờ nhạt, lại nhìn những thôn dân lộ ra đủ loại vẻ mặt khác nhau, tim hắn đột nhiên đập không ngừng, phảng phất như bị bóng đêm tối tăm cuốn lấy.