Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Reng reng reng…”

Cũng chính vào lúc này, một hồi tiếng chuông vang lên.

Một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò cầm một xấp giấy kiểm tra bước vào lớp học.

Hắn là giáo viên ngữ văn của lớp 12-1, La Tu.

“Vào học!”

“Đứng dậy!”

“Hôm nay chúng ta làm một đề thi thử.”

“Ai.zz.....” Trong chốc lát tiếng kêu than dậy trời đất của đám học sinh vang lên.

Hai tiết học này, cũng trôi qua trong việc một bài thi trung cấp.

Tiếp sau đó, đến tiết học Vật Lý, giáo viên vật lý thì giảng giải một chút đề mục, rồi bắt đầu để học sinh ôn tập.

Thời gian cũng trôi qua thật nhanh.

Cuối cùng, đến tiết học cuối cùng, nhưng thẳng đến khi tiếng chuông vang lên, người ở trong lớp, đều không có một động tĩnh gì.

Bởi vì, khi học đến lớp mười hai, có một loại quy tắc ngầm.

Đó chính là, giờ thể dục thường đều để cho các thầy cô môn khác dạy học.

Nhưng không bao lâu, một người đàn ông thân thể hơi béo bước vào trong lớp, cười nói: “Sao nào, còn không mau ra ngoài, Hôm nay giáo viên dạy toàn của các ngươi bị bệnh, đi học tiết thể dục thôi.”

Người trong phòng học ngây người, thấy người đang nói chuyện là Trương Triêu Lực thầy dậy thể dục, lập tức hoan hô.

Sau đó, một đám người đi về hướng bãi tập.

Tô Bạch vốn là không muốn đi, nhưng bất đắc dĩ người trong lớp đều đi, hắn cũng không có biện pháp, đành phải đi theo.

Ra đến bãi tập, Trương Triêu Lực đầu tiên là cho bọn họ vận động kéo cơ, sau đó bảo họ chạy bốn trăm mét.

Một đám người chạy ở trên bãi tập, Tô Bạch chạy phía sau mọi người.

Lúc này, trong lòng của hắn còn đang nghĩ đến ghi chép của Triệu Mính San.

Mặc dù trí nhớ của hắn rất lợi hại, nhưng mà một vài thứ vẫn phải cẩn thận mới được, nếu không, cơ bản còn không đạt được vào mười hạng đầu của năm.

Nhưng cũng chính vào lúc Tô Bạch chạy bộ, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng bị cái gì va vào một phát, lập tức lảo đảo, xém chút thì ngã xuống.

Rõ ràng, vừa mới đụng vào hắn, chính là tên kia.

Sắc mặt Tô Bạch hơi trở lên lạnh lùng, cũng không để ý tới Hồ Chí, tiếp tục chạy.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hồ Chí cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi phía sau lưng Tô Bạch .

Ngay sau đó, hắn lại đánh về phía Tô Bạch.

Nhưng cũng chính là vào lúc này, bước chân của Tô Bạch đột nhiên dừng lại, khom người xuống, làm bộ buộc giây giày.

Hồ Chí nhất thời bị Tô Bạch ngáng chân, cả người ngác trên mặt đất lăn vài vòng.

Biến cố bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác, mọi người đều dừng bước, nhìn về phía này.

“Hồ Chí!” Trương Triêu Lực nhìn thấy cảnh này, lập tức quan tâm chạy về phía Hồ Chí.

“Tô Bạch, ta giết ngươi!” Hồ Chí bò lên từ dưới đất, không hề để ý đến phản ứng của những người khác, tức giận bổ nhào về phía Tô Bạch.

Rõ ràng, hắn đã không nhịn nổi nữa.

Tô Bạch thấy thế, biểu cảm bình tĩnh, chỉ tránh sáng một bên, tránh thoát công kích của Hồ Chí.

Nhưng Hồ Chí càng không đánh được Tô Bạch, thì đầu óc càng bị sự tức giận làm cho mê muội, một quyền một quyền đều dùng hết toàn lực.

Nhưng mà, Tô Bạch lại giống hệt cá chạch, trơn trượt, công kích của hắn toàn bộ đều rơi vào khoảng trống.

“Tô Bạch, ta giết ngươi!!!” Hồ Chí phẫn lộ hét lên, điệu bộ như muốn giết người,

Mà cũng chính vào lúc này, động tác của Tô Bạch đột nhiên dừng lại, đôi mắt vẫn như trước bình tĩnh, nhưng ẩn dấu dưới sự bình tĩnh đó là là một luồng lệ khí lớn mạnh.

Hồ Chí nhìn ánh mắt của Tô Bạch, trong lòng hốt nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh lẽo cả người.

Lúc này, trong lòng của hắn đột nhiên toát ra một câu nói cũ.

Chó cắn người thường không sủa.

Trong miệng mình nói muốn giết Tô Bạch, chả qua là nói trong sự tức giận, căn bản không dám thực sự hành động.

Mà Tô Bạch, lại rất có khả năng sẽ giết hắn.

“Hồ Chí! Đệch mẹ ngươi!” Cũng vào lúc này, giáo viên thể dục Trương Triêu Lực đạp một cước, đạp Hồ Chí lảo đảo, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi và quỷ dị này.

“Tô Bạch, ngươi không sao chứ.” Chỉnh đốn Hồ Chí, Trương Triêu Lực quan tâm hỏi Tô Bạch.

“Thưa thầy, em không có việc gì.” Tô Bạch lắc đầu, tiếp tục bắt đầu chạy bộ.

Đồng thời, lệ khí chỗ sau trong mắt hắn từ từ tản đi.

Nhìn thấy Tô Bạch tiếp tục chạy bộ, Trương Triêu Lực há to miệng, sau đó lắc đầu.

Tiếp lấy, hắn quay đầu, một phát nắm chặt còn Hồ Chí thần trí có chút hoảng hốt, tức giận nói: “Ngươi rất có năng lực đúng không? Còn dám bắt nạt bạn bè, đi với ta đến phòng giáo vụ! Hôm nay ta không xử lý ngươi, ta theo họ ngươi!”

Tiếp đó, hắn hô một tiếng về phía những người khác: “Các ngươi tiếp tục chạy!”

Sau đó, Trương Triêu Lực dắt theo Hồ Chí đi về hướng phòng giáo vụ.

“May mà kiềm chế được.” Một bên khác, Tô Bạch vẫm đang chạy bộ trên bãi tập, trong lòng cảm thấy may mắn.

Nếu như vừa rồi hắn làm thịt Hồ Chí, vậy sợ là sẽ thành đối tượng truy nã toàn thành phố.

Sau đó, hắn cũng lại tiếp tục nghĩ về ghi chép của Triệu Minh San, tiếp tục chạy bộ.

Chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt mà thôi.

Chuyện trong trường học, trường học sẽ quản lý tốt, hắn không nhất thiết phải làm những việc thừa thãi.

Buổi chiều, sau khi Tô Bạch ăn xong cơm tối, cầm theo đơn xin nghỉ học rời khỏi trường học.

Sau khi ra khỏi trường học, hắn đứng ở cửa trường học, cảm nhận một chút sự lúng ta lúng túng.

Trước kia, cuộc sống của hắn luôn ở bên trong trường học, cho dù bố mẹ chết ròi, hắn vẫn tiếp tục học trong trường.

Nó đã trở thành chương trình không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.

Mà bây giờ, hắn thế mà phải bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình rồi.

Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt dần dần kiên định.

Hắn biết, bắt đầu từ hôm nay, hắn phải nói lời tạm biệt với cuộc sống bình tĩnh trước đó của chính hắn rồi.

Sau đó, Tô Bạch bắt một chiếc xe bus vào trung tâm thành phố, đến một của hàng điện thoại.

Hắn mua một chiếc điện thoại 800 tệ, trong cửa hàng điện thoại, không được tính là tốt, nhưng có thể sử dụng bình thường chiếc điện thoại kiểu cũ, đồng thời xử lý một chiếc thẻ điện thoại di động.

Sau vụ này, 2591 nguyên trên người Tô Bạch, chỉ còn lại 1749 nguyên.

Sau khi mua xong điện thoại, hắn đi ra khỏi cửa tiệm, hồi tưởng lại trong trí nhớ, nhập một số điện thoại vào bên trong điện thoại.

“Alo.” Sau khi cuộc gọi được nhận, phía bên đầu ia truyền đến một thanh âm nam tính.

“Alo, ta là Tô Bạch.” Tô Bạch trực tiếp biểu lộ thân phận, sau đó nói: “Gần đây, ta phát hiện một người trung niên, vào lúc sáng sớm, thường quấy rối em gái ngươi ở bên xe bus, ngươi chú ý một chút.”

Người đầu bên trầm mặc một hồi, tiếp đó nói: “Cám ơn ngươi, Tô Bạch.”

“Đây là việc ta nên làm với tư cách là bạn học của Triệu Minh San, còn có, ngày mai ta có việc phải rời khởi thành phố Tây Giang, hai hũ tro cốt kia, ta sẽ đưa cho em gái ngươi, đến lúc đó người tìm nàng lấy.” Tô Bạch vừa đi về phía siêu thị phụ cận vừa nói.

“Được.”

“Vậy cứ như thế nhé, ta tắt điện thoại đây.” Tô Bạch nói một tiếng.

“Được.”

Tô Bạch cúp máy, bước vào siêu thị.

Bởi vì nguyên nhân ngày mai phải đi huyện Lâm Xuân, hôm nay hắn có rất nhiều việc phải làm, một là làm xong hũ đựng cho xốt, còn phải chuẩ bị một chút quần áo và đồ ăn cho đoạn đường ngày mai.

Huyện Lâm Xuân cũng là một huyện trong tỉnh Tây Vũ, nhưng lại cách thành phố Tây Giang mấy khu, phải đi mất tầm bốn năm tiếng thì cơ bản mới có thể đến nơi.

Hơn nữa, đứa trẻ của Chu Oánh Oánh còn ở trong núi, càng cần thời gian hơn, ít phải mất đến hơn mười tiếng thì mới có thể đến nơi.