Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 13. Lòng có mãnh hổ, ngửi rõ tường vi

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Reng reng reng...” Tiết tự học buổi sớm kết thúc.

Tô Bạch đặt cuốn vở trong tay xuống, đi về phía nhà ăn.

Hiện tại tiết tự học sớm đã kết thúc, nhưng bây giờ cùng chỉ mới bảy giờ, lúc này còn có ba mươi phút để đi về phía nhà ăn mua bữa sáng.

“Anh Tô, đợi ta với.” Từ Tiểu Khánh thấy thế, lập tức đuổi kịp Tô Bạch, cùng Tô Bạch đi đến nhà ăn.

Sau khi hai người đến nhà ăn, Tô Bạch mua hai cái bánh bao một cái bánh quẩy, một bình sữa, rồi cùng ăn điểm tâm với Từ Tiểu Khánh.

“Anh Tô, có thể dạy ta thủ đoạn theo đuổi Triệu Mính San của ngươi không?” Lúc ăn cơm, Từ Tiểu Khánh như tên trộm dựa gần vào hắn nói.

Tô Bạch nghe vậy, lườm hắn một cái: “Đừng có nói bừa, ta chả có gì với Triệu Minh San hết.”

“Ừ ừ, ta biết, ta biết.” Từ Tiểu Khánh gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm ta hiểu mà, nói tiếp: “Vậy, Tô ca này, ngươi cảm thấy ta nên theo đuổi Đàm Nhân Nhân như thế nào?”

Tô Bạch miệng gặm bánh bao, nghe được lời nói của hắn, có chút không biết nói gì.

Tên nhóc này này đối với Đàm Nhân Nhân thật sự là tặc tâm bất tử.

Sau đó, Tô Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi hẳn là biết điểm thi lần trước của Đàm Nhân Nhân làsáu trăm tám mươi điểm ha? Sau này tám mươi chín mươi phần trăm là sẽ đi trường Kinh Đô hoặc là trường Tĩnh Hải.”

Nghe được lời nói của hắn, Từ Tiểu Khánh sắc mặt đau khổ, đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn dằn xuống đáy lòng chuyện thích Đàm Nhân Nhân.

“Nếu như ngươi muốn theo đuổi Đàm Nhân Nhân, trong thời gian ngắn coi như theo đuổi được nàng, nhưng cũng không thể duy trì dài lâu, mà ngươi còn sẽ ảnh hưởng đến nàng. Nếu như ngươi muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với nàng, không nói đến việc thi cùng một trường với Đàm Nhân Nhân, chí ít ngươi cũng phải thi vào cùng một khu vực với Đàm Nhân Nhân, đúng không?” Tô Bạch thầm thía nói

“Aizz…. Nhưng khu vực Kinh Đô đó, không có trường nào thấp hơn sáu trăm điểm cả.” Trên mặt Từ Tiểu Khánh lộ ra biểu cảm đắng chát.

Tô Bạch vỗ vỗ bả vai Từ Tiểu Khánh, giọng chế nào nói: “Là một người đàn ông, nếu như cái này mà ngươi còn không làm được, thì lấy tư cách gì yêu nàng ấy đây?”

Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn điểm tâm.

Những lời này, Tô Bạch đều là tùy ý nói.

Chậm trễ việc học, từ trước đến nay đều không phải do yêu đương gì đó, mà là yêu thầm và tâm thần không bình tĩnh.

Còn nếu như có thể đưa Từ Tiểu Khánh quay về quỹ đạo, hắn cũng coi như công đức viên mãn.

Như thế này, cho dù Từ Tiểu Khánh không hẹn hò với Đàm Nhân Nhân, việc học tập của hắn cũng sẽ không bị chậm trễ.

Điều này đối với Từ Tiểu Khánh mà nói, tuyệt đối là một chuyện hữu ích.

Tiếp đó, ăn điểm tâm xong, Tô Bạch đi về phía văn phòng thầy cô

Hắn đã quyết định, ngày mai sẽ đi đến huyện Lâm Xuân, mà ngày mai còn có tiết học buổi sáng cần học, cho nên nếu như muốn xuất phát, nhất định phải xin nghỉ phép mới được.

“Báo cáo.” Tô Bạch đi đến trước cửa phòng làm việc, chào hỏi với mọi người bên trong.

Diệp Thiệu Hoa nhìn thấy Tô Bạch, ngơ ngác một chút, sau đó nở nụ cười nói: “Ô, Tô Bạch, sao vậy? Tìm ta có việc gì sao?”

Cùng lúc đó, những giáo viên khác trong phòng đều nhìn về phía hắn.

Kỳ thật trong trường học, rất nhiều giáo viên đều có ấn tượng với Tô Bạch.

Dù sao cô nhi trong trường học này cũng chỉ có mình Tô Bạch.

Hơn nữa, sau khi cha mẹ Tô Bạch mất, Tô Bạch còn thừa kế tiệm quan tài của nhà, càng là một chuyện có tính đề tài, càng dễ dàng thu hút sự chú ý của họ.

Tô Bạch nhìn những giáo viên ở bên trong một chút, cũng chú ý tới ánh mắt của họ.

Nhưng hắn đã quen với điều này rồi, khuynh hướng xấu xa trong lòng của hắn cũng không xuất hiện.

Dù sao lưỡi cũng là mọc trên cơ thể của người khác, hắn cũng không thể cắt đầu lưỡi của người ta được?

Tô Bạch đi vào văn phòng, đi đến bên cạnh Diệp Thiệu Hoa, thấp giọng nói: “Thưa thầy, em muốn xin nghỉ tiết học buổi tối hôm nay và sáng sớm ngày mai.”

“Xin nghỉ?” Nghe được lời nói của hắn, nụ cười của Diệp Thiệu Hoa dần dần trở lên cứng ngắc.

Kỳ thật hai ngày này hắn quan sát thấy Tô Bạch học tập hết sức chăm chú, cảm nhận về Tô Bạch cũng có sự thay đổi nhất định, nhưng không nghĩ tới, chỉ trong thời gia một ngày, học sinh này lại đến tìm mình để xin nghỉ.

Diệp Thiệu Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn nói: “Tô Bạch, ngươi cũng biết tình huống học tập của ngươi rồi, trước đó còn là một trong mười người đứng đầu trường học, hiện tại đã rớt xuống hạng hai mươi mấy rồi, nếu như ngươi không chịu cố gắng, vậy rất khó có thể đuổi kịp các bạn học khác.”

Tô Bạch tự nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, liền lập tức nói: “Thầy Diệp, bởi vì trong nhà ta xuất hiện một vài việc cần phải xử lý, ta chỉ xin nghỉ lần này, sau khi nghỉ lễ Trung Thu xong ta sẽ quay lại. Phương diện học tập ta cũng sẽ không để thụt lùi, bài kiểm tra tháng sau ta nhất định sẽ tiến mười hạng.”

Hắn nói như vậy, tự nhiên có niềm tin của hắn.

Hiện giờ, năng lực ghi nhớ của hắn tăng lên rất nhiều, cộng thêm ghi chép của Triệu Mính San, vào được top mười, cũng là một chuyện rất đơn giản.

Nghe được lời nói của hắn, Diệp Thiệu Hoa nhíu mày, vừa cười vừa nói: “Lời này là ngươi nói, nếu như ngươi không đạt được thành tích như vậy, thì ta sẽ ngày ngày trông chặt em đấy.”

Nói xong, hắn lấy tờ đơn xin nghỉ từ trong ngăn kéo ra, sau đó ký tên.

Sau khi xin nghỉ xong, Tô Bạch đi về lớp học.

Chương trình học buổi sáng, cực kỳ thuận lợi hoàn thành.

Đồng thời, Tô Bạch cũng lợi dụng thời gian, xem gần xong tập ghi chép của Triệu Mính San.

Vật lý và số học là điểm yếu của hắn, cho nên hắn rất nghiêm túc với hai môn học này.

Cũng chính là khi Tô Bạch ở phòng học, vừa ăn cơm, vừa đọc sách, không gian trước mắt hắn đột nhiên tối đen, ánh nắng đã bị một thân ảnh che lấp.

“Tô Bạch.” Hồ Chí nhìn xuống Tô Bạch, thân cao một mét tám, công thêm cơ bắp cường tráng, khiến người ta cảm nhận được sự áp bách cực mạnh.

Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn chung quanh, phát hiện trong phòng học chỉ còn lại hai người họ.

Hiển nhiên là có người cố ý sơ tán mọi người.

Hắn nhìn về phía Hồ Chí, bình tĩnh nói: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

“Đi ra nhà vệ sinh nam với ta một chuyến.” Hồ Chí thản nhiên nói.

Nghe được lời nói của hắn, Tô Bạch tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn.

Nhà vệ sinh nam, là nơi là học sinh giải quyết một số vấn đề.

Rõ ràng, tên Hồ Chí này định gây bất lợi cho hắn.

“Không đi.” Tô Bạch lắc đầu.

Hắn tự nhiên không sợ tên Hồ Chí này, bây giờ sức mạnh và sự nhanh nhạy của hắn tuyệt đối không phải người cùng lứa tuổi có thể so sánh, cộng thêm kỹ xảo chém giết hắn mới có được, Hồ Chí này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Cái hắn sợ chính là, lúc đang đánh nhau lệ khí của hắn đột nhiên bộc phát, lỡ tay đánh chết Hồ Chí.

Hồ Chí híp híp mắt, nhìn chòng chọc vào Tô Bạch.

Tô Bạch cũng nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt bình tĩnh.

Hai người cùng chăm chú nhìn nhau một hồi, Hồ Chí nhìn vào đôi mắt bình tình như một đầm nước đọng của tô bạch, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác bất an.

Phảng phất vào lúc này, ở trước mặt hắn, là một hung thú thâm tàng bất lộ, mà mình đang mạo hiểm làm liều nhảy nhót trước mặt hung thú..

Chả qua Hồ Chí lập tức ném cái suy nghĩ đó ra sau đầu đầu, nhìn vóc dáng nhỏ hơn hắn cả một vòng của Tô Bạch, cười lạnh trong lòng.

Hung thú?

Tô Bạch cũng xứng sao?

Trước đó việc Tô Bạch né tránh tầm mắt của hắn, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Một người hèn yếu như vậy, còn hung thú? Vậy không phải muốn khiến người ta cười chết sao?

Chớ nói chi là, bắt nạt Tô Bạch không có cả bố mẹ cũng đã bắt nạt rồi, cơ bản sẽ không có người chống lưng cho hắn.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao Hồ Chí lại không tiếp tục đối mắt với Tô Bạch, chỉ là hừ lạnh một tiếng, rời khỏi phòng học.

“Phù…” Chờ Hồ Chí ra ngoài, Tô Bạch thở phào một hơi.

Vào lúc nãy, lệ khí trên người hắn lại lần nữa xuất hiện.

Nếu như Hồ Chí ra tay, rất có thể hắn sẽ không áp chế nổi.

Đồng thời, Tô Bạch càng thêm kiêng kị đối với lệ khí không biết nguyên do này.

Nó giống như một loại chất gây nghiện, chỉ cần dính vào, rất khó cai nghiện.

Lúc này nhu cầu của Tô Bạch đối với Ma Thiết càng thêm bức thiết.

Chỉ cần lấy được Ma Thiết, lệ khí này hoàn toàn có thể giải quyết một cách hoàn mỹ, hắn cũng có thể sống bình thường.

Mà không giống giống như hiện giờ, lúc nào cũng phải đề phòng lệ khí ảnh hưởng đến nội tâm của chính mình.

Sau đó, Tô Bạch tiếp tục đọc ghi chép của Triệu Mính San, nhìn chữ viết xinh đẹp ở trên trang giấy, nội tâm cũng trở nên bĩnh tĩnh.

Đợi cho đến hơn một giờ, bạn học lục tục quay về lớp học.

“Tô ca.” Từ Tiểu Khánh đến bên cạnh Tô Bạch, nghiêm túc nói: “Ta nhận ra ngươi nói rất đúng, dạo này ta sẽ nghiêm túc học tập.”

Nghe được lời nói của hắn, Tô Bạch cười gật đầu với Từ Tiểu Khánh, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Vậy ngươi cố lên.”

Lúc này, hắn nụ cười bình tĩnh, phảng phất như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.