Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, Trương Bình lên tiếng.

- Các cậu vừa nhắc tới xuyên qua thời gian, tôi lập tức nhớ lại Cao Thoán, đã nữa năm rồi tôi không thấy cậu ta xuất hiện, cũng không biết đang làm gì? Tôi cũng hoài nghi cậu ấy xuyên qua...

Trương Phản Pha.

- Hình như tôi biết địa chỉ nhà cậu ấy, ĐH năm 3 có đi qua nhà cậu ấy một lần. Lần sau, khi tôi đi công tác sẽ đi đến thành phố Đại Chung, đến lúc đó có cơ hội sẽ tới nhà cậu ta nghe ngóng tình huống.

- Được, vậy chuyện này sẽ giao cho ba người các cậu.

Dương Duyệt đồng ý.

Trương Phản Pha là nhân vật đáng tin cậy trong túc xá, hắn làm việc, thì mọi người cứ yên tâm.

“+1” Hứa Kỳ Tịch không có ký ức gần ba năm, không dám chen vào nói, cố hết sức để cho mình biến thành một người vô hình, nhiều nhất là yên lặng gửi cái ngọt ngào +1.

Lại hàn huyên một hồi, nhóm ký túc xá đại học tạm thời yên tĩnh trở lại.

Ban đầu, Hứa Kỳ Tịch còn muốn tâm sự chủ đề 'Mất trí nhớ ba năm', nhưng không tìm thấy cơ hội thích hợp để xen vào, đành phải tạm thời coi như thôi.

Hắn chống cằm, ngón tay đang lướt điện thoại di động nhẹ nhàng chạm một cái, trở về giao diện chính của phần mềm chat.

Trừ mục trò chuyện nhóm, còn có mục 'Ruộng lúa' ảnh chân dung bạn bè, liên tục gửi cho hắn hơn mười tin nhắn.

Trên ảnh chân dung ghi chú biệt danh là... Mạch Tuệ.

- Mạch Tuệ?

Hứa Kỳ Tịch nhìn thấy biệt danh này, trong lòng lo lắng không hiểu thấu.

Bối rối này bắt nguồn từ không nộp ra bản thảo bản năng phản ứng Cáp Tử Tinh.

- Không phải là 'Mạch Tuệ' trong danh bạ, người mà hay gọi điện thoại cho hắn chứ?

Ấn mở khung chat... Đoán không sai.

Nhưng lần này, đối phương gửi tin nhắn cho hắn, không có quan hệ gì với 'Manga'.

Tin tức hôm qua nhắn lại.

Mạch Tuệ:

- Hùng Bá lão sư, lúc trước anh hỏi tôi về một nhóm linh kiện máy móc kia, chỗ của anh họ tôi vừa vặn có hàng. Tôi đã viết đơn đặt hàng cho anh... có thể ngày mai hàng sẽ được chuyển đến, Hùng Bá lão sư đến lúc đó nhớ phải ký nhận, và đánh giá tốt giúp tôi nha.

Sau đoạn tin nhắn đó còn kèm theo mười mấy tấm hình, đều là hình ảnh về một số 'Linh kiện máy móc' kỳ quái, căn bản là người bình thường nhìn qua không biết đó là gì.

Hứa Kỳ Tịch nhìn chằm chằm tin nhắn này.

Hùng Bá lão sư?

Mình phải cam chịu thế nào mới có thể lấy bút danh 'Hùng Bá' như vậy?

Mặt khác... Đầu năm nay, biên tập manga còn phụ trách phục vụ khách hàng mua hàng qua Internet nữa à? Lại còn kiêm chức đặt hàng giao hàng thay hắn? Chu đáo như thế sao?

Còn nữa, tại sao mình phải đặt mua những linh kiện máy móc này?

Đặt mua bọn chúng làm gì?

Lắp ráp Transformers?

Trong đầu hắn đầy dấu chấm hỏi.

Hôm nay, các dấu chấm hỏi trong đầu hắn đặc biệt siêng năng.

...

Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng mà theo lễ phép, Hứa Kỳ Tịch vẫn gửi cho 'Mạch Tuệ' này một tin nhắn.

- Được rồi, cảm ơn.

- Đừng khách khí, cho nên Hùng Bá lão sư à, sau này vợ của anh muốn mua đồ gì, thì cứ giao cho tôi. Tôi sẽ gom góp những linh kiện này đều, gửi cho lão sư. Tóm lại anh đừng lãng phí thời gian vào việc mua những linh kiện máy móc này. « biểu cảm mỉm cười », Mạch Tuệ này đã làm việc, đảm bảo nhanh nhất.

Hứa Kỳ Tịch chống cằm, nhìn nội dung trả lời.

Những linh kiện máy móc này, cũng không phải hắn muốn đặt trước, mà vợ của hắn cần?

Hắn ngẩng đầu nhìn một tấm ảnh chụp cô dâu phóng đại phía đối diện trong phòng khách, cô gái đó với dáng vẻ tươi cười điềm tĩnh.

Công việc của nàng có liên quan đến những cái này à?

Nói thật, sau khi đưa nàng bản vẽ của những máy móc đó... Hắn không những ngoài ý muốn mà còn rất kích thích!

Có cơ hội có nên đi đến nơi công tác của nàng, xem thử lúc nàng làm việc có dáng vẻ gì hay không?

- Thật chờ mong.

Hứa Kỳ Tịch vui vẻ nói.

- Đúng rồi Hùng Bá lão sư, những linh kiện này tôi đã thay anh làm xong, vậy kỳ này ngươi có thể phê duyệt đúng giờ hay không? Anh đã đồng ý với tôi, sẽ có trong hai ngày nữa.

Mạch Tuệ lại bổ sung, phía sau còn thêm mấy biểu cảm giả ngây thơ.

Từ cách nói chuyện đến những biểu cảm này, xem ra cái người biên tập manga tên Mạch Tuệ này rất có thể là một cô gái? Đương nhiên cũng không trừ trường hợp là con trai nhưng cũng ưa thích dùng loại biểu cảm đáng yêu này —— ai mà chưa từng dùng mấy vẻ mặt đáng yêu này, không phải sao?

Hứa Kỳ Tịch:

- ...

Chuyện nên tới vẫn phải tới, tránh không được.

Sắp tới hắn sẽ phải đứng trước giao bản thảo rồi?

Cũng không biết 'Phê duyệt' hoàn thành hay chưa?

Suốt đêm hôm qua, mình có giải quyết việc này chưa?

Nếu như chưa giải quyết làm sao bây giờ?

Lấy trạng thái của hắn bây giờ, ngay cả mình vẽ nội dung gì cũng không biết, làm sao vẽ manga, càng là hoàn toàn không hiểu.

Nếu như không hoàn thành 'Phê duyệt', vậy hắn 100% không cách nào giao bản thảo đúng hạn.

Trừ phi, lúc này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một hệ thống vàng nhạt, cũng tặng thêm gói quà tân thủ trị giá 10.000 điểm thuộc tính, để hắn có thể thêm điểm đối với kỹ năng 'Vẽ tranh', một hơi lên đến cấp tối đa.

Nhưng vàng nhạt cũng không xuất hiện.

Hứa Kỳ Tịch chỉ có thể kiên trì trả lời Mạch Tuệ.

- Chờ một lát, để tôi xem lại bản thảo một chút.

Nếu như phê duyệt đã hoàn thành, chí ít có thể trước lăn lộn qua cửa ải này.

Nếu như không có hoàn thành...

Như vậy, người trẻ tuổi Mạch Tuệ à, thực không dám giấu giếm, Hùng Bá lão sư của cô đã bị mất trí nhớ cmnr, phê duyệt lần này, xem như bỏ qua đi?

Phía bên kia, Mạch Tuệ gửi tới một loạt dấu chẩm hỏi:

-???

Để tôi xem lại bản thảo?

Vẫn chưa vẽ xong, Hùng Bá lão sư à, trong lòng anh không có điểm số AC sao?

Trong lòng nàng ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn.

Cáp Bá lão sư, kỳ này lại phải ăn trứng bồ câu à?

...

Sau khi ăn sáng xong, Hứa Kỳ Tịch thu dọn bát đũa xong, đứng dậy đi vào thư phòng.

Hắn không biết mình có phải làm việc ở nhà hay không?

Nếu như thật vậy thì vậy chỗ làm việc chỉ có thể là trong thư phòng.

Nếu như không phải, vậy phòng làm việc 'Manga' của mình ở đâu?

Hứa Kỳ Tịch dốt đặc cán mai đối với vẽ manga, nhưng mà hắn cũng biết loại chuyện vẽ manga, một người rất khó ôm trọn từ đầu tới đuôi... Trong tình huống bình thường, thì nhất định phải có thêm trợ thủ, trợ giúp hoạ sĩ vẽ một vài chi tiết trong đó.

Nếu như hắn ở bên ngoài có phòng làm việc vậy chỉ cần nghĩ biện pháp tìm ra phòng làm việc và trợ thủ, thì cũng phải phí một phen tâm tư... Mà vừa nghĩ tới những việc này, hắn cũng cảm giác đau cả đầu.

Hắn không phải là 'Thám tử lừng danh', không am hiểu những chuyện này, cũng không hứng thú đối với loại nghiệp vụ này!

Cửa thư phòng không khóa.

Hứa Kỳ Tịch cầm khóa cửa xoay một cái, đẩy cửa vào.

Giống như phòng ngủ, thư phòng này cũng đã qua sửa chữa.

Bên trong để đó một máy máy tính, phía trước máy tính còn có một thiết bị thoạt nhìn như là để 'Vẽ tranh'.

Thấy thế, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy như vậy, có lẽ nơi này chính là nơi làm việc của hắn.

Thuần thục đi vào tới máy vi tính sau ki ngồi xuống, Hứa Kỳ Tịch chạm vào bàn phím.

Máy tính ở trạng thái chờ, vừa gõ nhẹ một cái, trên màn hình hiện ra giao diện mật mã.

“20020120” hắn thuần thục nhập vào một chuỗi mật mã, đây là sinh nhật của hắn, cũng là mật mã đăng nhập máy tính của hắn trước giờ... Hi vọng mình không có thói quen đổi mật mã.

Nếu không chỉ là phá giải mật mã cũng đủ để làm cho đầu tóc của hắn bạc trắng!

Cũng may, mật mã chính xác.

Tiếp theo đó là âm thanh du dương vang lên, máy tính thuận lợi vào giao diện hệ thống.

Trên mặt bàn có một phần mềm vẽ manga, trong đó còn lưu những từng tấm bảo tồn đã phê duyệt.

- Vẫn chưa vẽ xong... Phía sau còn mấy trang nháp, còn chưa lên màu.

Hứa Kỳ Tịch lấy điện thoại di động ra, ngắm nhìn trên điện thoại di động biểu hiện 'Mạch Tuệ'.

Muốn bồ câu sao?

Hoặc chờ mong trợ thủ tài giỏi không biết có tồn tại hay không kia của ta?

Vừa nghĩ, hắn vừa click con chuột, mở nội dung mình vẽ ra.

Hắn rất hứng thú đối với manga.

Manga có tên: « Nếu ta chỉ có thể sống đến 36 tuổi ».

-...

Khóe miệng Hứa Kỳ Tịch bất đắc dĩ co lại.

- Cái tên này, vừa nghe đã thấy co phong cách khác người.

Bộ manga nghe thấy cái tên thôi đã biết mang theo bi kịch nồng đậm, văn thanh theo phong cách này, cho dù hắn có hệ thống tăng 'Manga kỹ năng' đến cấp tối đa, chỉ sợ cũng không thể viết tiếp được nội dung phía sau.

Lấy phương thức tư duy trước mắt của sinh viên, xem như xem hết toàn bộ nội dung trước mắt, có lẽ cũng không có cách nào suy nghĩ ra đoạn tiếp theo của bộ manga này.

Quả nhiên, ta vẫn nên đi công trường khiêng gạch?

Hay là sớm bỏ đi suy nghĩ dựa vào manga kiếm cơm, thành thật đổi qua một nghề khác.

Dù sao ta đã có một ngôi nhà để nghỉ chân.

Dựa vào một thân cơ bắp này, làm gì mà không kiếm được việc chứ?