Sổ Điểm Danh Vạn Giới (Bản Dịch)

Chương 1. Ba năm

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Kỷ nguyên mới.

Năm 2022, ngày 23 tháng 5, ngày thứ Hai, rạng sáng, 2 giờ.

Đại Hạ · Ký túc xá Đại Học Thành Giang.

Hứa Kỳ Tịch ngơ ngác nằm ở trên giường.

Năm người cùng phòng đã ngủ từ sớm, giường trên là Dương Duyệt, Cao Thoán bên cạnh còn ngẫu nhiên phát ra tiếng nghiến răng rất nhỏ.

Nhưng Hứa Kỳ Tịch. . . Mất ngủ.

Mất ngủ, luôn luôn đột nhiên, khiến cho người ta không có một chút nào để phòng bị.

Hứa Kỳ Tịch cứ giương mắt nhìn, ngắm nhìn bầu trời. Trong đầu suy nghĩ Vương Bát Quyền không có theo một kết cấu gì, loạn xạ hết cả lên.

Suy nghĩ, đấm một quyền hướng đông, lại đấm một quyền hướng tây . . .

Một ý nghĩ đột nhiên thoáng hiện ở trong đầu của hắn.

« Nếu như ngày mai, mình lập tức tốt nghiệp, thì sẽ như thế nào? »

—— Hứa Kỳ Tịch cũng thỏa mãn đối với cuộc sống đại học của mình, cuộc sống đại học rất phong phú, tình cảm giữa mấy người anh em ở cùng phòng rất tốt, cuộc sống đại học như vậy, dù cho là mấy năm tới, hắn cũng sẽ không chán ngấy.

Ý nghĩ này, thuần túy chỉ là thoáng hiện ở trong đầu của hắn thôi.

Thế nhưng mà bởi vì nguyên nhân do mất ngủ, hắn liền tiếp tục dọc theo ý nghĩ này, tiếp tục suy nghĩ xuống, để làm dịu sự nhàm chán do chứng mất ngủ của chính mình

« Đầu tiên, sau khi tốt nghiệp, khẳng định là sẽ tiến vào xã hội, tìm việc làm? »

Nhà hắn chỉ tính là gia đình bậc trung bình thường, trong nhà cũng không có hoàng vị để kế thừa, không làm việc thì sẽ chết đói.

Cho nên, phải tìm được công việc hợp ý của mình để bắt đầu kiếp sống dài dằng dặc của chính mình.

Trong lúc đó, nếu như có thể tìm được một người vợ hợp nhau, thì sẽ trở nên tốt đẹp vô cùng.

Nói không chừng, may mắn mà có thể sống đến về tuổi tác về hưu, dựa vào lương hưu phong phú, thì có sống tốt hơn . . .

Tư duy của hắn tiếp tục khuếch tán. . . Bắt đầu trùng kích lên trên đỉnh đầu.

Thời gian cũng đang lặng lẽ trôi qua.

Rạng sáng, 3 giờ.

Hứa Kỳ Tịch vẫn như tỉnh táo như cũ hai mắt sáng tỏ.

« Không ổn! »

Tiếp tục lối suy nghĩ này, hắn cảm giác tên gọi của cháu gái mình là gì, cũng đã nghĩ ra được.

Lại tiếp tục như thế, lúc nào mới có thể ngủ?

"Không có khả năng để cho nó tiếp tục nữa."

Hứa Kỳ Tịch cố gắng làm trống đầu óc của mình.

Phương pháp này thì hữu hiệu...

Không bao lâu sau, Đại Não của Hứa Kỳ Tịch đã dừng suy nghĩ lại.

. . .

. . .

Sáng sớm, mặt trời đúng giờ đi làm.

Hứa Kỳ Tịch tỉnh lại, mặc dù mất ngủ, nhưng chất lượng giấc ngủ từ nửa đêm về sáng của hắn thì lại khá ổn, rất thoải mái. Cho nên, dù chỉ là ngủ từ nửa đêm, trạng thái tinh thần của hắn cũng rất tốt.

"Sáng sớm thứ hai, hẳn là có ba tiết học, rời giường thôi." Hắn nói ở trong lòng của mình.

Ánh nắng xuyên thấu qua màn cửa, chiếu xuống trên mặt hắn.

Hứa Kỳ Tịch phải đưa tay che chắn ánh nắng.

"Ừm?" Khi hắn đưa tay, liền cảm giác cánh tay của mình có chút nặng nề —— không phải là bị cái gì đè ép, mà là trọng lượng của cánh tay gia tăng?

Không chỉ có một mình cánh tay, còn có thân thể của hắn nữa, đều có cảm giác nặng nề.

Đây là đơn vị của thể trọng khuếch trương tuyển công nhân viên mới?

Nhưng lần khuếch trương thể trọng này, số lượng công nhân viên mới có thể đừng đáng sợ như vậy hay không? Chỉ mới một đêm mà thôi!

"Phải chú ý rèn luyện thân thể hơn mới được." Hứa Kỳ Tịch xoay người, ngồi lên, mở to mắt ra.

Sau đó.

Hắn ngơ ngác. . .

«? ? ? »

Vừa mở mắt, hắn phát hiện chính mình cũng không phải là ở trong ký túc xá của trường học, mà là ở trong một gian phòng có chút xa lạ.

Giường chiếu cũng không phải là kiểu giường xếp, nhiều người, mà là đổi thành một cái giường lớn.

Dương Duyệt, Trương Bình, Cao Thoán ở chung phòng. . . Tất cả đều không thấy tăm hơi đâu hết!

« Làm sao lại béo lên? »

« Đây là nơi nào? »

« Mình hôm qua không phải là mất ngủ, nhìn lên bầu trời, suy nghĩ « nhân sinh của Hứa Kỳ Tịch » đến nửa đêm, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Bị người ngoài hành tinh bắt cóc? »

Dấu chấm hỏi xuất hiện không ngừng tựa như là mưa bom, bão đạn, ở trong đầu mình.

« Lúc này, mình có nên hoảng hốt một chút hay không ấy nhỉ? »

Hứa Kỳ Tịch hoảng sợ.

Nhưng nhịp tim của hắn cũng rất bình ổn, không có giống một chút nào hết so với biểu hiện trên khuôn mặt.

Hoảng hốt còn chưa bắt đầu, liền đi tới ngõ cụt.

Hứa Kỳ Tịch ở trong 'Vật lí tỉnh táo', bắt đầu di chuyển ánh mắt, dò xét sự vật ở trong phòng.

Đập vào mắt là đồ dùng bình thường của nhân loại, không có cảm giác là công nghệ cao của người ngoài hành tinh —— khả năng cao là hắn không phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc, hơi có chút tiếc nuối. Nói thật, hắn còn rất chờ mong mình bị như vậy.

Tiếp theo, hắn lại chuyển dời ánh mắt đến bên ngoài cửa sổ, đánh giá cảnh tượng bên ngoài.

Có chút quen quen —— là một loại cảm giác quen thuộc ở trên một cơ thể xa lạ, nhưng biến động như vậy lại không có ảnh hưởng gì.

"Ừm!" Hứa Kỳ Tịch tỉnh táo phân tích, cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh liền phát hiện vấn đề.

Mẹ nó . . .

Đây không phải nhà của chúng ta ở một tiểu trấn của thành phố Hồ Sơn sao?

Cha của Hứa Kỳ Tịch từ khi hắn học cao trung, liền mua một căn nhà cũ ở thành phố Hồ Sơn, nhưng mà quê quán của hắn vẫn là ở nơi này.

Kỳ thật, căn nhà cũng mới xây mấy năm, kiến trúc năm tầng. Đối với ngôi nhà này cùng với sự vật ở xung quanh, Hứa Kỳ Tịch vẫn còn có chút ấn tượng.

Sở dĩ, sau khi hắn xem xét một vòng mới nhận ra nơi này là quê quán của chính mình, là bởi vì giờ phút này, bố trí của gian phòng đã được sửa sang, hoàn toàn thay đổi. Ngay cả phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ cũng có thay đổi một chút, dẫn đến hắn không thể nhận ra nhanh chóng được.

Giường mà mình đang nằm từ 1.5 m đổi thành 2 m, nên không cần lo lắng người quá lớn mà không vừa.

Trần nhà, giấy dán tường, sàn nhà, đồ dùng trong nhà, đều thay mới hết, phong cách trên tổng thể có một loại sắc thái như là ăn mừng, hình như mới sửa sang lại không lâu.

Tại bên cạnh giường, Hứa Kỳ Tịch còn phát hiện một tấm kính trang điểm, phía trên bày biện một chút hộp hộp, lọ lọ mà Hứa Kỳ Tịch chưa từng thấy qua.

Có thể khẳng định, Hứa Kỳ Tịch không có dùng mấy thứ này, hắn không có yêu thích của trang điểm như nữ.

« Vì sao sau khi mình ngủ một giấc ở ký túc xá của trường học, liền xuất hiện tại quê quán của mình? Tiện thể ngôi nhà còn thay đổi đồ mới? »

« Ai lại đi đùa mình vậy? »

Là cha của mình, chạy đến ký túc xá trong đêm, khiêng mình đi, mang về quê, sau đó lại đùa với mình?

Cha của Hứa Kỳ Tịch đích thật là một người cha sẽ làm những trò như thế này.

Dưới tình huống bình thường, nam nhân rất đáng tin cậy, thế nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc không bình thường.

Nhưng mà, coi như cha của hắn muốn làm như vậy, thời gian cũng thể nào kịp được

Thời gian trong nửa đêm, căn bản là không có cách nào từ tiểu trấn của thành phố Hồ Sơn đi đến Đại Học Thành Giang, lại từ đại học trở lại tiểu trấn.

« Cho nên, tối hôm qua, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì. . . »

Đang lúc Hứa Kỳ Tịch đang suy tư, có một cánh tay đột ngột duỗi tới đặt ở trên người hắn.

Cảnh mở đầu của phim kinh dị đã triển khai, kém chút dọa hắn nhảy một cái.

Bên cạnh có người?

Vừa rồi, khi hắn dò xét gian phòng, kỳ thật chỉ xem xét có một nửa. . . Một nửa vòng khác còn chưa kịp đi xem, vì vậy không có phát hiện bên cạnh có người.

Hứa Kỳ Tịch nghiêng người sang, chuyển dời ánh mắt đến người kia.

Trong con mắt phản chiếu ra một bóng người.

Lông mi thật dài có chút vểnh lên, rõ ràng hơn so với lông mi của Hứa Kỳ Tịch; cái mũi cũng nhìn rất đẹp, có được cảm giác lập thể mà Hứa Kỳ Tịch hâm; tóc ngang vai, có một bộ phận của tóc dán tại trên gương mặt —— khả năng không phải là một đại mỹ nhân, nhưng đặc biệt phù hợp thảm mỹ cá nhân của Hứa Kỳ Tịch.

Hứa Kỳ Tịch: ". . ."

Cẩn thận quan sát người ở bên cạnh, trong đầu của Hứa Kỳ Tịch đạt được một kết luận.

Nhân loại... Nữ.

Sống.

Hắn không quen biết nàng.

Vấn đề này trở nên rất lớn.

Nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh tuổi già của hắn.

« Đừng hoảng hốt, lúc này, ta muốn làm như thế nào mới có thể xử lí thích đáng cái tình thế này? » Đây là ý nghĩ đầu tiên thoáng hiện ra trong đầu của hắn.

Suy nghĩ thật kỹ. . .

Xử lý thích đáng cái rắm?

Hắn ngay chuyện gì đã phát sinh vào ngày hôm nay cũng không biết, còn nói xử lý thích đáng cái gid?

"Trực tiếp đánh thức cô ấy hỏi một chút?" Trốn tránh vấn đề không giải quyết được.

Huống hồ nơi này vẫn là nhà của hắn, tránh được hòa thượng tránh không được miếu.

Thế là, Hứa Kỳ Tịch đưa tay vươn đến bên người cô gái kia, muốn đánh thức đối phương dậy.

Cánh tay chậm rãi duỗi ra.

Đồng thời, thân thể cũng theo cánh tay, không cam lòng yếu thế, đụng người phụ nữ ở bên cạnh.

'Bản năng thân thể' của hắn lại phản hồi một tin tức về Đại Não : Đánh thức lúc sáng sớm, không phải là dùng phương thức cấp thấp như  'Lấy tay đánh tỉnh'.

Nếu quả thật muốn gọi đối phương dậy, lúc này hẳn là phải lựa chọn phương pháp càng thích hợp hơn. . . Tỉ như, Thái Sơn áp đỉnh?

Những thứ đáng yêu thì phải đặt ở dưới mông?

Rục rịch.

Kích động.

"! !" Hứa Kỳ Tịch lập tức áp chế cái bản năng mà ai cũng có này.

Ngay cả cánh tay định đánh thức đối phương dậy kia, cũng thu hồi lại.

"Được rồi , chờ cô ấy tự tỉnh dậy đi." Hắn ngồi dựa vào trên lưng giường, ngẩng đầu nhìn lên trời, muốn yên tĩnh.

. . .

« Mỗi khi có người muốn yên tĩnh, cơn gió thì sẽ không cho phép. »

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Ngẩng đầu một cái, Hứa Kỳ Tịch liền thấy được một thứ sẽ khiến hắn nhận kích thích to lớn.

Đó là một cái khung ảnh.

Trong tấm ảnh, một người là nữ tử nằm ở bên cạnh hắn.

Một người khác thì chính là hắn.

Nói đúng ra, là hắn 'Già' hơn một chút?

Ảnh cưới.

Đây là một bức ảnh cưới!!!!

Hứa Kỳ Tịch chỉ có thể lưu luyến không rời tạm biệt với sự yên tĩnh.

"Nếu như. . . Nếu như tấm ảnh này là thật, như vậy, mình đã kết hôn?" Hắn nhìn về phía bên cạnh.

Sau đó lại nhìn về phía hai tay của mình.

"Ta chỉ là ngủ một giấc ở ký túc xá của trường học, cũng không làm một cái gì. Thậm chí còn mất ngủ hơn nửa đêm, cũng chỉ có thể ngủ hơn nửa đêm."

Tối hôm qua cũng không có dị tượng gì như mưa sao băng, sao chổi mà?

Vậy tại sao hiện tại, thời gian tựa như là nhảy vọt?

« Đúng, thời gian. »

Trên bức ảnh, hắn già hơn một chút.

Vậy bây giờ, là năm nào, ngày mấy tháng mấy?

Nghĩ tới đây, Hứa Kỳ Tịch đưa tay phải ra, thuận tay sờ mó ở bên cạnh cái gối. Vị trí này, là thói quen để điện thoại di động của hắn.

Xã hội hiện đại, điện thoại đã sớm thành bộ phận không thể chia cắt của mọi người, trong đó tồn tại rất nhiều tin tức. Những tin tức này, đều có thể trở thành manh mối, có thể làm cho hắn rõ ràng hiện trạng của chính mình.

Sau khi sờ mó, Hứa Kỳ Tịch móc ra một cái điện thoại chưa từng thấy qua.

Nhìn có chút tiên tiến, mà lại quá nhẹ nhàng, nhẹ tựa như là trang giấy —— điện thoại như này khẳng định là rất dễ mất!

Tại trong nháy mắt khi hắn đưa tay bắt lấy điện thoại di động, điện thoại liền tự động hoàn thành một loạt giải tỏa gì đó, màn hình bật sáng lên, độ sáng tự động điều chỉnh, thoáng cái liền tương xứng với hoàn cảnh xung quanh.

Trên màn hình chính, hiện ra ngày, thời tiết, địa điểm và các tin tức khác.

Năm 2025, ngày 23 tháng 5, thứ sáu, 6 giờ 3 phút sánh, sao, thành phố Hồ Sơn.

Hứa Kỳ Tịch: ". . ."

Tỉnh táo.

Đầu tiên, hít sâu một hơi.

Tiếp theo, nhắm mắt lại.

Sau đó, mở ra.

Cuối cùng, nhìn lại màn hình điện thoại di động.

Năm 2025, địa điểm là thành phố Hồ Sơn.

Không có biến động.

Tỉnh táo thất bại. . .

Rõ ràng chính mình đang ở mùa hè năm 2022, ở Đại Học Thành Giang.

Hiện tại lại nhảy, nhảy đến năm 2025.

Ba năm, ròng rã ba năm!!!

Ngài biết trong ba năm này, ta sống như thế nào sao?

Nếu như ngài biết. . .

Liền nói cho ta biết đi!

Bởi vì ta, hoàn toàn không biết ba năm này, mình đã sống như thế nào !

Chương sau