Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi Hàn Sâm kết thúc giao dịch Tô Tiểu Kiều, hắn dạo một vòng rồi thu áo giáp lại, ôm tiền trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, nhưng lúc vừa mới tới cửa thành lại đụng phải người quen.

- Sâm ca?

Hàn Hạo đang chuẩn bị ra khỏi thành thì kinh ngạc phát hiện Hàn Sâm đang đi tới.

- Sao thế? Hàn Hạo, cậu biết tên cuồng mông này?

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Hàn Hạo đều nhận ra Hàn Sâm, bọn họ liền dùng ánh mắt khác thường nhìn Hàn Hạo.

- Không phải, nhận lầm người, chúng ta đi thôi.

Hàn Hạo lập tức ngây ra một lúc, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cũng không chào hỏi Hàn Sâm nữa, trực tiếp vượt qua người Hàn Sâm, giống như muốn tránh thật nhanh đi.

Trong lòng Hàn Hạo thầm kêu xui xẻo, y không ngờ Hàn Sâm vậy mà cũng ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, hơn nữa còn là tên cuồng mông đại danh đỉnh đỉnh, nếu như để người ta biết y là em họ của tên cuồng mông, Hàn Hạo thật sự không dám tưởng tượng Thần Thiên Tử và Tần Huyên sẽ đối phó với y như thế nào.

Hàn Sâm tự giễu cười cười, cũng không vạch trần Hàn Hạo, nếu Hàn Hạo đã không muốn nhận hắn, hắn cần gì phải đi "hại" người ta đây.

Mang theo hai trăm vạn trở lại gian phòng của mình, Hàn Sâm liền rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở, sau khi về đến nhà, Hàn Sâm liên lạc với luật sư Trương, nhờ ông ta hỗ trợ giải quyết chuyện khu nhà cũ, dựa theo pháp luật quy định mà làm, miễn cho về sau lại bị bọn bác gái dây dưa không rõ.

Làm xong tất cả chuyện này, thể xác và tinh thần của Hàn Sâm dễ chịu hơn không ít, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, chờ hắn kiếm thêm chút tiền nữa trở về, hắn sẽ cho Hàn Nghiên học ở trường tư, thứ học được ở đó tốt hơn chương trình giáo dục phổ thông bắt buộc rất nhiều, đặc biệt là một vài học viện quý tộc, từ nhỏ đã có cơ hội được học tập Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, khởi điểm cao hơn chương trình giáo dục bắt buộc vô số lần.

Nhưng mà nghĩ tới trường học quý tộc, ngoại trừ tiền, học sinh còn phải có thân phận quý tộc mới được, Hàn Sâm phải tự mình hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên, lấy được phong hào quý tộc, lúc đó Hàn Nghiên mới có tư cách học ở học viện quý tộc.

- Phong hào quý tộc có gì khó, cho dù là phong hào thần huyết quý tộc cũng không phải là chuyện không thể.

Trong lòng Hàn Sâm hăng hái.

- Ca ca, ca ca đang ở đâu thế?

Cửa phòng của Hàn Sâm bị đẩy ra một cái khe hở, Hàn Nghiên thò đầu nhỏ vào, mặc quần áo ngủ in hình bông hoa nhỏ trên người, trong ngực đang ôm một con búp bê vải, đôi mắt to đang tìm kiếm thân ảnh của Hàn Sâm.

Thấy Hàn Sâm ngồi ở trên giường, cô bé liền ôm búp bê vải chạy đến trước mặt Hàn Sâm, chui vào trong lồng ngực của hắn.

- Con bé nghịch ngợm này, sao trễ thế rồi mà vẫn chưa ngủ?

Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Hàn Nghiên.

- Nghiên Nghiên muốn nghe ca ca kể chuyện xưa, đã lâu rồi ca ca không hề kể chuyện cho Nghiên Nghiên nghe, mỗi ngày Nghiên Nghiên đều tìm ca ca, nhưng ca ca lại không có ở nhà, Nghiên Nghiên rất nhớ ca ca.

Hàn Nghiên mở mắt to nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm âm thầm cười khổ, từ khi tốt nghiệp tiến vào thế giới Tí Hộ Sở, hắn cơ hồ không có thời gian chơi đùa với Hàn Nghiên nữa, trong lòng vô cùng áy náy.

- Nghiên Nghiên ngoan, bây giờ ca ca sẽ kể chuyện cho em nghe.

Hàn Sâm ôm lấy Hàn Nghiên, mở cuốn truyện ra nhẹ nhàng đọc:

- Rất lâu trước kia...

Hàn Sâm trở lại thế giới Tí Hộ Sở một lần nữa, chuẩn bị đi bắt một con sinh vật cấp nguyên thủy trở về nuôi, nửa tháng là có thể tạo thành sinh vật cấp biến dị, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà Hàn Sâm càng muốn biết, phải nuôi bao lâu mới có thể tạo ra một con sinh vật cấp thần huyết, thứ hắn cần nhất vẫn là sinh vật thần huyết.

Sinh vật cấp biến dị ngoài hoang dã tương đối dễ săn giết, nhưng muốn săn giết sinh vật cấp thần huyết ngoài hoang dã, thật sự là quá khó, ví dụ như Huyết Tinh Đồ Lục Giả, nếu như không phải bị nhiều người ở Cương Giáp Tí Hộ Sở vây công lâu như vậy, lại bị một mũi tên thần huyết thú hồn của Thần Thiên Tử làm cho trọng thương, chỉ bằng vào một mình hắn, sợ là không chỉ không giết chết Huyết Tinh Đồ Lục Giả được, ngược lại bị nó chém chết rồi.

Hàn Sâm mới vừa đi ra khỏi cửa, vẫn chưa đi đến đầu ngõ, lại đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt.

Hàn Sâm quay đầu nhìn lại, người lôi hắn lại là Hàn Hạo, Hàn Hạo không nói gì kéo hắn đến chỗ hẻo lánh không người, sau khi liên tục xác nhận xung quanh không có ai mới mở miệng nói với Hàn Sâm:

- Tôi không hiểu sao anh lại có thể gây chuyện như vậy? Anh mới tiến vào thế giới Tí Hộ Sở được bao lâu, thế mà đã đắc tội với cả Tần Huyên và Thần Thiên Tử rồi.

- Cũng không phải là tối muốn đắc tội với bọn họ.

Hàn Sâm lạnh nhạt nói.

- Tôi không quan tâm, chuyện ngu xuẩn tự anh làm ra thì tự anh chịu, chớ liên lụy tới tôi, về sau ở trước mặt người ngoài đừng nói tôi là em họ của anh, cũng đừng nói anh biết tôi, tôi mới đến, tiền đồ sáng lạng, không muốn bị hủy giống như anh vậy.

Hàn Hạo trừng mắt nhìn Hàn Sâm nói.

- Được, tôi không nói.

Hàn Sâm cũng biết sau khi nhà mình sa sút, phải theo học chương trình giáo dục phổ thông bắt buộc, Hàn Hạo vốn không vừa mắt mình, đương nhiên cũng không thể nào chung hoạn nạn với hắn, với lại y cũng không có nghĩa vụ kia.

- Chúng ta đã thỏa thuận rồi, về sau anh tuyệt đối không được nói với người ngoài là anh biết tôi đâu đấy.

Hàn Hạo sau khi liên tục dặn dò Hàn Sâm, mới thận trọng rời đi, sợ có người thấy y ở cùng với Hàn Sâm.

Hàn Sâm rời khỏi Cương Giáp Tí Hộ Sở, một đường đi thẳng vào sơn mạch, hắn không định tiếp tục săn Đồng Nha Thú nữa, thịt Đồng Nha Thú hắn đã ăn không ít, ăn nữa cũng sẽ không thể gia tăng gen nguyên thủy được, hiện tại chuẩn bị đi săn giết sinh vật nguyên thủy khác để ăn, sau đó lưu một con còn sống về phòng nuôi.

Mục tiêu mà Hàn Sâm chọn lần này "Hang Không Đáy", đó là một cái hang động lớn nằm sâu trong sơn mạch, bên trong có một loại sinh vật cấp nguyên thủy tên là Độc Tinh Hạt Tử (Dịch: Độc Tinh Bọ Cạp).

Bởi vì trong động không đáy đưa tay không thấy năm ngón, lại có rất nhiều đường hầm tương đối hẹp, cho dù mang theo thiết bị chiếu sáng, có đôi khi cũng rất khó nhìn thấy Độc Tinh Hạt Tử ẩn núp trong khe đá.

Vạn nhất bị đốt trúng, cho dù có max gen nguyên thủy, nhưng trong vòng ba đến năm phút đồng hồ cũng sẽ độc phát thân vong.

Cho nên có rất ít người nhắm vào Độc Tinh Hạt Tử, nhưng mà Hàn Sâm có áo giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ toàn thân, Độc Tinh Hạt Tử không thể đốt hắn dễ như vậy được, vì thế mức độ nguy hiểm cơ hồ bằng không.

Sở dĩ lựa chọn Độc Tinh Hạt Tử, thứ nhất là sẽ không bị ai phát hiện ra hành tung của hắn, thứ hai là Độc Tinh Hạt Tử cũng chỉ to bằng nắm đấm, giết khoảng trăm con mang về sẽ rất dễ dàng, không giống những sinh vật khổng lồ kia, giết một con thôi còn rất khó vận chuyển.

Thứ nữa là vạn nhất lấy được thú hồn của Độc Tinh Hạt Tử, đó cũng là đồ vật có giá trị lớn, gai độc bò cạp giống như thú hồn binh khí dạng dao găm của quân đội, không chỉ có khả năng đâm xuyên rất mạnh, mà đáng sợ hơn là còn mang theo nọc độc, mặc dù chỉ là thú hồn cấp nguyên thủy, nhưng giá trị của nó đã gần bằng thú hồn biến dị rồi.

Hàn Sâm một đường đi tới bên ngoài động không đáy, sau khi xác nhận bốn phía không có ai liền gọi ra áo giáp Hắc Giáp Trùng, sau đó chui vào bên trong động không đáy.

Các loại công cụ chiếu sáng khoa học kỹ thuật đều vô dụng ở thế giới Tí Hộ Sở, Hàn Sâm mang theo một bó đuốc tự chế, sau khi đốt chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách không đến ba mét xung quanh, vả lại hết sức mờ nhạt, trên mặt đá bốn phía có các loại chất phản xạ ánh sáng cho nên hạn chế tầm nhìn rất nhiều, rất khó thấy được Độc Tinh Hạt Tử ẩn nấp ở trong khe nham thạch.

"Đ-A-N-G...G!"

Hàn Sâm mới đi có mấy bước, vậy mà cảm giác trên chân bị thứ gì đó va vào, cuối đầu nhìn xuống liền thấy một con bò cạp toàn thân có màu u lam giống như ngọc thạch, to bằng nắm đấm, đang dùng đuôi hung hăng đâm vào chân của hắn.