Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dương Hạo một tay xoa cằm, nhìn chiếc xe dừng ở ven đường.

Quả thực là không phải xe hơi nhỏ.

“Hề Hề nói đúng, là xe hơi lớn.”

Dương Hạo gật đầu tán đồng.

Mà Hề Hề thì lấy ra một miếng giấy dán hình phim hoạt hình, tràn đầy phấn khởi chạy đến bên cạnh xe: “Ba ba, con dán lên được không?”

“Tất nhiên là được.”

Con gái bảo bối đã yêu cầu, Dương Hạo sẽ thỏa mãn nếu có điện kiện, nếu không có điều kiện thì phải sáng tạo điều kiện.

Tất nhiên, trên vấn đề giá trị quan rõ ràng, thì Dương Hạo sẽ không thỏa hiệp.

“Người anh em, điên rồi à?”

“BIết xe này bao nhiêu tiền không? Lại để con gái dán bừa???”

Lúc này, một người qua đường đang xem xe bỗng nhiên mở miệng nói, hắn không nghe thấy cuộc đối thoại trước của hai cha con, chỉ nghe thấy Hề Hề nói có thể dán lên không, tiếp đó Dương Hạo trả lời là được.

“Cậu em, không thể dung túng trẻ con như vậy, xe của người ta là xe mới, không thể dán lung tung.”

Một người đàn ông trung niên khác cũng mở miệng khuyên bảo.

Thật ra vị đại ca này nói không sai, xe nhà người ta thì đúng là không thể dán lung tung.

Nhưng vấn đề là, xe này không phải của nhà người ta.

Dương Hạo móc chìa khóa xe, ấn mở khóa, tiếp đó đèn xe liền sáng lên.

Hai người qua đường đưa mắt nhìn nhau.

Cmn, hóa ra là chủ xe!

“Cảm ơn đại ca nhắc nhở, tuy nhiên, tôi cảm thấy chúng ta không nên bóp chết sức sáng tạo của trẻ nhỏ.”

Dương Hạo trả lời một câu, tràn đầy vẻ trang bức.

Hai người kia đều cười lúng túng.

Không sai, cậu nói gì cũng đúng!

Ai bảo đây là xe của cậu, cậu muốn đập cũng không có vấn đề!

“Người anh em, xe này phải hơn 1 triệu nhỉ?” Đại ca trung niên hỏi.

“Cả giấy tờ khoảng 1,2 triệu.” Dương Hạo trả lời thật.

“Chờ tôi trúng số, cũng mua một chiếc.” Đại ca trung niên đầy mong chờ nói, hắn là người chơi xổ số 20 năm, chứng kiến vô số kỳ tích, cho nên hắn tin tưởng kỳ tích.

Dương Hạo giơ ngón tay cái lên, vị đại ca này còn cmn rất hài hước.

“Ba ba, có đẹp không?”

Lúc này Hề Hề đã dán giấy hình hoạt hình lên thanh bảo hiểm phía trước bên trái, đây là hình ‘bé heo Peppa’.

“Ừm, đất đẹp. Còn giấy dán không? Dương Hạo hỏi.

“Có nha.”

Hề Hề lại lấy ra mấy tấm, có Page, heo mẹ, heo ba.

“Chúng dán cả nhà chúng lên nha!” Dương Hạo cười ha ha nói.

“Hay lắm hay lắm.”

Hề Hề liên tục gật đầu, thật ra ý nghĩ của tiểu nha đầu này rất đơn giản, vừa rồi ba ba đã nói xe này là của Hề Hề, cho nên Hề Hề muốn đánh đấu lên xe, như vậy có đánh mất thì vẫn tìm thấy.

Thế là hai cha con bắt đầu nghiêm túc ngồi dán giấy lên xe.

Đại ca trung niên và thanh niên trẻ tuổi kia không ngừng lắc đầu, thế giới của người có tiền, bọn họ đúng là không thể hiểu nổi!

Xe sang hơn triệu, lại để trẻ con chơi như đồ chơi.

Quả thực là vô nhân tính!

Hai cha con bận rộn một phen, bốn tấm giấy dán đều được dán lên. Một nhà bốn người, à bốn heo chỉnh tề.

A!

Hề Hề rất vui vẻ, liền chúc mừng với ba ba.

Dương Hạo hôn lên mặt con gái bảo bối, sau đó bế tiểu nha đầu lên xe.

Không gian trong xe rất rộng, Hề Hề ngồi ở ghế sau cũng có thể duỗi thẳng chân.

Mà Dương Hạo cũng nghĩ đến việc mua một chiếc ghế dành cho trẻ nhỏ, như vậy đi xa thì sẽ an toàn hơn.

Nữ nhi nô (nô lệ của con gái) nha, lúc nào cũng phải suy nghĩ cho con gái!

Bởi vì nhà thuê rất gần nhà trẻ, 5 phút sau chiếc U8 đã chạy đến dưới lầu tòa nhà cũ kỹ.

Lợi ích khi ở tiểu khu cũ kỹ này, bãi đỗ xe không lấy tiền, mà dựa vào cướp, anh nhanh chân thì sẽ được trước, tầm giờ này vẫn có rất nhiều chỗ đậu xe.

Hai cha con đi lên nhà.

Nhưng khi đến cửa, mùi thức ăn đã bay ra khỏi phòng.

“HÌ hì, dì đến rồi!”

Hề Hề nhảy nhót, Hề Hề thích ba ba nhất, thứ hai chính là dì, tiếp đó mới là mẹ.

Bởi vì từ khi Hề Hề hiểu chuyện, mẹ rất hung dữ, tiếp đó còn không cần Hề Hề và ba ba.

Nhưng trẻ con vẫn luôn có một loại khát vọng trời sinh với tình mẹ, nhất là khi đám trẻ nhỏ trong nhà trẻ nói chuyện mẹ mình thế nào thế kia, Hề Hề có đôi khi sẽ rất mất mát, cho nên sáng sớm tiểu nha đầu mới nó để cô Kỳ Kỳ làm mẹ mình.

“Dì! Con về rồi!’

Sau khi vào phòng, Hề Hề đổi dép xong liền chạy lon ton vào phòng bếp.

Tiếp đó liền nghe thấy âm thanh của Lý Mạn Ny, nàng cũng lộ nửa người, ngăn cản Hề Hề tiến vào.

Một màn quen thuộc này làm khóe miệng Dương Hạo cong lên.

Thời gian này thật là tốt.

Dương Hạo mở miệng hỏi: “Mạn Ny, hôm nay em tan tầm sớm à?”

“Hôm nay em và đồng nghiệp đi giúp nông dân duy quyền, buổi chiều tan tầm sớm.” Lý Mạn Ny giải thích.

“Ra vậy.” Dương Hạo gật đầu, tiếp đó lại dặn dò: “Sau này tan tầm sớm thì không cần nấu cơm, hoặc là làm vài món chay đơn giản là được, anh đang giảm cân. Hề Hề thì ăn ở nhà trẻ rồi, nên không ăn được nhiều.”

“Ừm, được rồi.” Lý Mạn Ny gật đầu, lại đi vào bếp bận rộn.

Chỉ chốc lát sau, ba món ăn một món canh đã lên bàn.

Đồ ăn là cá chép dấm đường, đậu phụ tỳ bà, tôm lột xào hoa tây lam.

Canh là canh sườn bí đao.

Cũng rất phong phú.

Dương Hạo nhìn ba món một canh sắc hương vị đều đủ trên bàn cơm, lại nhìn Lý Mạn Ny một chút, trên người nàng buộc một chiếc tạp dề mài hồng mang theo hình hoạt hình, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, cái trán trơn bóng đầy mồ hôi, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, soi sáng trán của nàng, chiếu rọi ra hào quang óng ánh long lanh.

Nụ cười của nàng ấm áp như gió xuân, chiếc tạp dề rộng rãi cũng không che được đường cong thướt tha.

Đúng là một nữ đầu bếp xinh đẹp!

Dương Hạo nhịn không được mà cảm thán một câu.

“Hôm nay anh không đi ship à?”

Khi Dương Hạo đang thất thần, giọng nói của Lý Mạn Ny vang lên, gò má nàng hơi hồng hồng, chắc là cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Dương Hạo.

“Ah, đổi việc rồi.” Dương Hạo lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp lại.

“Việc gì nha?” Lý Mạn Ny tò mò hỏi.

“Xem như là lập nghiệp, cùng với một người bạn.” Dương Hạo đáp.

“Vẫn mở tiệm lẩu à?”

Lý Mạn Ny tuy không ghét bỏ thân phận shipper của Dương Hạo, nhưng nếu Dương Hạo muốn bắt đầu lại một lần nữa, nàng tự nhiên sẽ ủng hộ, còn mừng thay cho Dương Hạo.

“Không phải.”

“Bạn anh làm phòng tập thể hình, anh giúp đỡ một chút thôi.”

“Ăn thôi, em cũng bận nửa ngày rồi.”

Dương Hạo không muốn tiếp tục chủ đề lập nghiệp này, cầm bát không lên múc canh cho Hề Hề.

“Ba ba, con muốn ăn xương sườn, bốn cái.”

Bởi vì Hề Hề đã ăn cơm ở nhà trẻ, nên Dương Hạo chỉ múc cho Hề Hề hai cái xương sườn, kết quả Hề Hề không vui.

“Được rồi, bốn miếng.”

“Nhưng nếu ăn không nổi, thì không được ăn nữa.”

Dương Hạo lại múc thêm hai miếng xương sườn, đồng thời dặn dò.

“Vâng vâng.”

Hề Hề liên tục gật đầu, nhưng ăn hàng lại nghĩ, ăn xong lại ăn thêm hai miếng nữa.

Thật ra lúc này Dương Hạo cũng rất đói, nhất là mấy món trên bàn trông rất ngon, nhưng vì nhiệm vụ, vì số tiền ban thưởng kia, hắn vẫn kiềm chế bản thân, chỉ ăn đồ ăn chứ không ăn cơm.

Cũng may đồ ăn hôm nay cũng thích hợp để giảm cân.

Không đúng, đây không phải phù hợp.

Dương Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Mạn Ny: “Vì anh muốn giảm cân, nên em mới nấu mấy món này đúng không?’

“Ừm.” Lý Mạn Ny gật đầu, nhỏ giọng nói: “Giảm cân có thể ăn mấy thứ này, không béo lại còn no bụng.”

“Vất vả rồi.”

Dương Hạo thấy ấm áp, hôm qua mình chỉ thuận miệng nói một câu muốn giảm cân, kết quả cô em vợ này lại nhớ kỹ.

Mẹ kiếp, không biết sau này tên nào sẽ gặm mất!

Cảm động xong, Dương Hạo lại thầm cảm khái một câu.