Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Yên lặng ăn được một lúc, cách đó không xa truyền đến tiếng cãi vã.

Là một nữ phục vụ của khách sạn, lúc bưng trà, không cẩn thận làm đổ lên người khách hàng.

Người khách nói bị bỏng rồi, đưa ra yêu cầu bồi thường.

Nữ phục vụ vô cùng xinh đẹp, nhìn chừng mới ngoài hai mươi, đang liên tục xin lỗi.

Vương Chấn Hưng vô thức nhìn về bên kia một cái.

Cũng không phải hắn muốn lo chuyện bao đồng, chỉ là thấy thân hình của nữ phục vụ đó cực kì chuẩn, không nhịn được nhìn qua.

[ Nữ chính Lâm Khả Khanh gặp phiền phức, mời ký chủ đưa ra lựa chọn. ]

[ Phương án 1: Liên quan gì tôi, xem như không thấy. ]

[ Phương án 2: Lên giúp đỡ khách hàng khiển trách cô ấy, kêu cô ấy bồi thường, bồi thường nhiều vào! Hào quang phản diện +20, độ hảo cảm của Lâm Khả Khanh -30! ]

[ Phương án 3: Giúp đỡ, độ hảo cảm của Lâm Khả Khanh +5, phần thưởng “kỹ năng chiến đấu thượng đẳng” ]

‘Hóa ra nữ phục vụ này chính là nữ chính, hèn gì thân hình lại đỉnh như vậy.’

Vương Chấn Hưng giật mình.

Phương án đầu tiên đương nhiên có thể trực tiếp bỏ qua.

Phương án thứ hai và thứ ba mới có giá trị lựa chọn.

Hiện giờ hắn có tiền, có ngoại hình có nhan sắc, nếu có khả năng chiến đấu, vậy thì lại càng hoàn hảo hơn nữa.

Mặc dù với thân phận của hắn, không nên xô xát với người bình thường, nhưng có thêm một kỹ năng nữa cũng không có chuyện gì xấu, ít nhất có thể phòng thân.

Hơn nữa có được “kỹ năng chiến đấu thượng đẳng”, nói không chừng vào lúc cần thiết, lại có thể sắp xếp cho bản thân kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân nào đó.

Quả thực là không gì sánh bằng.

Sau khi quyết định xong, Vương Chấn Hưng vươn tay chào hỏi một nữ phục vụ xinh đẹp đi ngang qua.

Nữ phục vụ xinh đẹp nhìn về hướng bàn khách đang cãi nhau, vốn đang định đi qua đó, nhưng hành động của Vương Chấn Hưng khiến cô ấy không thể không dừng lại.

Vương Chấn Hưng phong độ hơn người, vừa nhìn liền biết là người giàu sang có tiền.

Một phục vụ nhỏ bé như cô ấy, làm sao dám phớt lờ người ta?

“Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Trên tay nữ phục vụ xinh đẹp đang cầm một chiếc khay trống, khẽ cúi người, nhiệt tình hỏi.

Vương Chấn Hưng lặng lẽ lấy một xấp tiền mặt trong người, đầu tiên rút ra năm tờ: “Cái này cho cô.”

Sau đó lấy xấp tiền dày còn lại đặt lên chiếc khay trống của nữ phục vụ xinh đẹp, tiếp tục nói:

“Còn nhiêu đây cô mang qua bên kia, kêu người khách bên đó cầm lấy và đừng ầm ĩ nữa, tôi bận rộn cả một ngày, chỉ muốn yên tĩnh ăn bữa cơm.”

Sau khi nói xong, Vương Chấn Hưng tiếp tục dùng cơm của mình.

“Vâng, thưa ngài.” 

Nữ phục vụ xinh đẹp sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ gật đầu, đi về hướng không xa.

“Đền cho tôi một vạn nhân dân tệ, nếu không chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không để yên đâu!”

“Thưa bà, tôi mới đến đây làm vài ngày, thật sự không có nhiều tiền như vậy.”

“Không có thì kêu người thân của cô đưa, tôi không tin người nhà cô không có được một vạn.”

“Tôi, tôi…” Mặt Lâm Khả Khanh đầy khó xử.

Điều kiện gia đình cô không được tốt, kêu người nhà đưa một vạn, chắc chắn ba mẹ sẽ cắt thịt cô mất.

“Tôi cái gì mà tôi, mau lên đi, đừng lãng phí thời gian của tôi, quản lý của mấy người đâu, kêu quản lý ra đây cho tôi!” Vị khách nữ gắt gỏng nói.

Đúng lúc này, nữ phục vụ xinh đẹp cầm khay đi đến.

“Thiến Thiến, có thể…” Lâm Khả Khanh nhìn thấy bạn của mình đến, vô thức muốn mở miệng mượn tiền cô ấy.

“Bạn tôi không cẩn thận, cần gì phải hùng hổ dọa người như thế, muốn đền tiền chứ gì? Nhiêu đây đền cho bà, đủ không?”

Phùng Thiến Thiến nói, lấy tiền trong khay đặt lên bàn trước mặt vị khách nữ .

Vị khách  nhìn sơ qua xấp tiền trên bàn, đoán chừng cũng được mười lăm ngàn, không khỏi có chút choáng váng.

Thật ra đòi một vạn chỉ là thuận miệng nói ra, cho dù có đền vài ngàn cũng đã mãn nguyện rồi, hơn nữa nước trà đó cũng chỉ ấm ấm, không hề nóng, chỉ là làm ướt đồ một chút.

“Được rồi, chuyện này bỏ qua đi.” Vị khách nữ thỏa mãn nói.

Tiếng tranh cãi dừng lại, việc này xem như đã giải quyết xong.

“Thiến Thiến, cảm ơn cậu, số tiền này tớ sẽ trả lại cho cậu.” Lâm Khả Khanh kéo Phùng Thiến Thiến qua bên cạnh, nghiêm túc nói.

“Số tiền này không phải của mình.” Phùng Thiến Thiến lắc đầu cười cười.

“Vậy của ai?” Lâm Khả Khanh không hiểu.

“Đó, ông chủ ở bên kia.” Phùng Thiến Thiến chỉ về phía Vương Chấn Hưng.

Lâm Khả Khanh nhìn theo hướng tay của bạn mình , thấy một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang lặng lẽ dùng bữa.

“Tớ không quen biết anh ta, tại sao anh ta lại giúp tớ?” Lâm Khả Khanh khó hiểu.

“Lúc nãy anh ta nói với mình, anh ta bận rộn cả ngày, chỉ muốn yên tĩnh dùng bữa , mà tiếng cãi vã bên này đã làm phiền đến bữa tối của anh ta.” Phùng Thiến Thiến giải thích.

“Vì để yên tĩnh dùng bữa cơm, mà sẵn sàng đưa cho người ta hơn một vạn?” Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Lâm Khả Khanh kinh ngạc há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.