Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 6. Sư huynh, ngươi đã bị người bán mà còn đếm tiền giúp người ta

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ai làm à?

Câu này thật sự hỏi đến chỗ đau đớn của nam chính Tiêu Thần rồi!

Vốn cho rằng sau khi trọng sinh, dựa vào ưu thế biết trước có thể đảo ngược tình hình thê thảm của mình!

Nhưng ai ngờ còn chưa xuất sư mà người đã chết trước, lý tưởng hoài bão to lớn của mình, tương lai tươi đẹp của mình lại để một bà cô béo nặng hơn một trăm cân đè bẹp!

Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao không?

Đương nhiên bà cô béo đó chỉ vô tình mà thôi.

Thân là nhân vật cấp bậc nam chính mang ý chí rộng lớn sẽ không đùn đẩy trách nhiệm cho người qua đường rồi.

Cho nên, hắn đẩy trách nhiệm lên...

“Lâm Bắc Phàm! Tất cả đều tại hắn hết!” Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Tư Minh sững sờ: “Lâm Bắc Phàm? Cái người gọi điện cho ta đó hả? Liên quan gì đến hắn vậy? Ta nghe bác sĩ nói là đối phương đưa ngươi đến bệnh viện, còn nộp viện phí trước cho ngươi nữa! Xã hội này không có nhiều người tốt như hắn đâu!”

Tiêu Thần lườm Triệu Tư Minh một cái với vẻ giận dữ.

Sư huynh ơi, ngươi đã bị người ta bán mà còn đếm tiền giúp người ta nữa!

Ở kiếp trước, ngươi bị người ta hại đến mức thất nghiệp, cuối cùng không thể không rời khỏi bệnh viện Tống thị, trải qua cuộc sống nghèo túng khó khăn.

Nhưng sư huynh, ta không trách ngươi!

Vì ta đã trọng sinh chứ ngươi không trọng sinh, ngươi không biết được sự nham hiểm và gian xảo của hắn!

Lòng dạ tên này sâu lắm!

Rõ ràng hắn có rất nhiều bản lĩnh, thế lực rất lớn mạnh nhưng cứ cố tình giả bộ thành tên phá gia chi tử bất tài, sau khi làm mọi người lơ là thiếu cảnh giác, hắn sẽ trấn áp bọn họ với thế sét đánh không kịp bưng tai!

Điều đáng sợ hơn là thủ đoạn của đối phương vô cùng cao siêu.

Hắn không chơi mưu mô mà toàn chơi kế công khai thôi!

Luôn luôn đứng ở đỉnh cao đạo đức đối phó ngươi, hại ngươi chết dí!

Khi ấy, ngoại trừ hắn ta ra còn có mấy người cùng hội càng thuyền nữa, tất cả đều bị đối phương hại tơi bời hết!

Không chỉ sự nghiệp đi tong mà nữ nhân cũng chạy theo đối phương nốt!

Bây giờ nghĩ lại chuyện xưa vẫn còn đau ở trong tim đây này!

“Sư huynh, ngươi đừng bị vẻ ngoài của đối phương lừa gạt! Ngươi đi nghe ngóng mà xem, đối phương chính là đại thiếu gia Lâm gia, một cậu ấm nhà giàu bất tài vô dụng, chỉ biết ăn chơi đàng điếm! Người như thế làm sao có thể là người tốt được?”

Triệu Tư Minh nghi ngờ: “Thật sự... là như vậy sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, sư đệ ta lừa ngươi làm gì? Con người hắn xấu vô cùng, là loại xấu đến chảy mủ luôn ấy!” Nam chính Tiêu Thần nói với vẻ hận thù: “Nhưng bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn sớm, sau này ngươi sẽ tự hiểu ra thôi! Ngươi chỉ cần tin sư đệ ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi!”

Triệu Tư Minh gật đầu.

“Không nói mấy chuyện không vui này nữa! Sư huynh, lần này ta gọi ngươi đến, ngoại trừ để nhận nhà ra thì chính là hy vọng ngươi có thể đích thân ra tay, chữa lành vết thương trên người ta!”

Nam chính Tiêu Thần cười khổ: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ xương sườn của ta đã gãy ba cái, muốn hồi phục chí ít cũng cần thời gian hai tháng, ta không đợi được lâu như thế! Ta hy vọng ngươi có thể sử dụng Quỷ Cốc thần châm với ta, để ta nhanh chóng khỏe lại!”

“Ha ha! Sư đệ, lần này ngươi tìm đúng người rồi đấy! Chỉ cần sư huynh ta ra tay đảm bảo trong vòng một tuần sẽ giúp ngươi thuốc đến bệnh trừ, hoạt bát trở lại!” Triệu Tư Minh cười ha ha.

Tiêu Thần mừng rỡ: “Sư huynh, lẽ nào Quỷ Cốc thần châm của ngươi đã đạt đến châm thứ bảy rồi sao?”

Triệu Tư Minh mỉm cười gật đầu, nói với vẻ mặt hớn hở: “Quỷ Cốc thần châm của chúng ta có chín châm! Châm thứ nhất giảm đau, châm thứ hai loại bỏ cái lạnh, châm thứ ba giảm nhiệt, châm thứ tư cầm máu, châm thứ năm sinh thịt, châm thứ sáu xoa dịu nội tạng, châm thứ bảy nối xương, châm thứ tám hoàn hồn, châm thứ chín Diêm Vương đoạt mệnh!”

“Tuy thiên phú của sư huynh không bằng ngươi nhưng nhờ việc tu luyện ngày đêm vẫn giành được bước tiến dài, cách đây không lâu đã luyện đến châm thứ bảy – nối xương! Xương đã gãy có thể nhanh chóng phục hồi! Thương gân động cốt một trăm ngày nhưng dưới cây châm của ta không quá một tuần là có thể hồi phục rồi!”

Tiêu Thần mừng rỡ như điên: “Ha ha! Sư huynh ngươi thật sự quá lợi hại, mau chữa giúp ta đi!”

Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, Lâm Bắc Phàm, ngươi cứ đợi đấy cho ta!

Đợi sau khi ta hồi phục lại sẽ tìm ngươi tính sổ sau!

“Sư đệ đợi chút nhé, ta sẽ chữa cho ngươi!”

Nói xong, Triệu Tư Minh lôi ngân châm từ trong ba lô mang theo bên mình ra.

Sau đó hắn ta dùng lửa hơ qua, nói với vẻ nghiêm túc: “Sư đệ, có khả năng sẽ hơi đau đấy, ngươi nhịn chút nhé!”

Tiêu Thần gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Sư huynh làm đi, cơn đau hôm qua ta còn chịu được thì thôi! Chút đau đớn nhỏ này có tính là gì!”

“Được, vậy ta làm nhé, ngươi phải tập trung vào!”

Nói xong hắn ta cầm ngân châm đã khử trùng xong cắm vào lồng ngực của Tiêu Thần.

Kết quả cắm liên tiếp hai lần đều không vào.

“Sư đệ, lẽ nào ngươi tu luyện nội kình sao?”

Tiêu Thần lắc đầu: “Nào có thời gian ấy? Nếu ta tu luyện nội kình thì cũng đã không rơi vào kết cục như vậy rồi! Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà da trở nên cứng vô cùng! Sư huynh, ngươi dùng sức một chút cho ta!”

“Được rồi!”

Triệu Tư Minh ra sức đâm một cái.

Làn da không thủng nhưng ngân châm thì vẹo.

“Không sao, ta đổi cái khác!”

Lại dùng sức đâm một cái.

Da vẫn không rách nhưng ngân châm lại vẹo tiếp.

“Ta đổi cái thô hơn, hây!”

Cứ như vậy, hắn ta thử hết cái này đến cái khác.

Ngân châm đều hỏng hết nhưng da thì chẳng trầy xước gì cả.

“Này! Ta không tin có chuyện kỳ lạ như thế!”

Triệu Tư Minh cầm một cây châm cuối cùng, ngồi xổm trên giường, sau đó dùng hết toàn bộ sức lực đâm một cái.

Kết quả trượt chân ngã cái oạch, cây ngân châm đó cũng không thấy đâu nữa.

Tiêu Thần quan tâm hỏi: “Sư huynh, thế nào rồi?”

Sắc mặt của Triệu Tư Minh trắng bệch: “Cắm vào rồi!”

“Nhưng... sao ta không có cảm giác gì?”

“Cắm vào thịt ta ấy... ôi mẹ ơi đau chết mất! Đau đau đau đau...”

Nam chính Tiêu Thần: “...”