Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đại Ninh ấp ủ một suy nghĩ xấu xa nên không dẫn đám người chú Tiền và Trương Vĩnh Phong đi theo.

Triệu Dữ liếc nhìn cái ba lô leo núi của cô một cái, bên trong có đồ ăn và nước uống của cô cả, còn có nón kiểu tây, và lọn uốn tóc, ghế ngồi nhỏ để tránh nắng, còn có cả đống thứ khác nữa.

Triệu Dữ nhìn đến hoa cả mắt, anh ta nói: “Tôi giúp cô mang túi, cô phải tự mình đi bộ nha.”

Đại Ninh cười ha ha gật đầu: “Biết rồi biết rồi.”

Triệu Dữ mang balo leo núi lên, trời ơi, chắc mấy chục ký mất.

Nhưng anh ta lại không nói gì cả, bước đi rất nặng nề.

Đại Ninh đi theo sau lưng anh ta, giọng của Triệu Dữ trong trẻo như ngọc vậy, anh ta giới thiệu: “Vào mùa này trong núi còn có khoai lang mọc dại với dưa tháng tám nữa, đem ra suối trong núi rửa sạch là có thể ăn được rồi, đừng có hái mấy dây mọc dại trong núi, để lại cho chim ăn.”

Anh ta cứ nói cứ nói, phát hiện người sau lưng anh ta không thấy đâu nữa.

Triệu Dữ rất đau đầu, anh ta đi ngược trở lại thì phát hiện đôi mắt long lanh của cô cả đang nhìn vào một con thỏ rừng màu xám.

Cô chưa từng thấy thỏ rừng bao giờ, chỉ thấy mấy con thỏ lông dài trong lồng mà thôi, miệng con thỏ nhỏ khẽ động đậy, nó cũng không sợ người, nó dựng đứng hai tai nhìn cô.

“Triệu Dữ à, tôi có thể…”

“Không được.” Triệu Dữ kiên quyết từ chối : “Thỏ rừng chỉ sống được trong môi trường hoang dã mà thôi, cô đứng lên cho tôi.”

Mắt Đại Ninh trừng trừng, cô muốn đi sờ tai con thỏ một chút, Triệu Dữ nắm lấy cổ áo cô, kéo cô đứng dậy.

“Mau đi thôi.”

Đại Ninh không vui bặm môi lại, Triệu Dữ lại không động đậy. Anh ta để cho cô đi phía trước, để tránh lát nữa cô nhìn thấy thứ gì lại không đi nổi nữa.

Đại Ninh từ chối nói: “Tôi không đi trước anh đâu, lỡ như có sâu, có nguy hiểm thì phải làm sao?”

Triệu Dữ cau mày.

Cô chìa cái tay nhỏ ra, nở nụ cười ngọt ngào: “Triệu Dữ, anh nắm tay tôi đi đi.”

Triệu Dữ chưa kịp nói gì thì có một cái tay nhỏ len lỏi vào trong lòng bàn tay anh ta.

Tay của cô gái trẻ mềm mại như không xương, lòng bàn tay anh ta thô ráp, khi vừa tiếp xúc với nhau, Triệu Dữ thấy rất không quen.

Đại Ninh vui vẻ nói: “Đi thôi, đi thôi.”

Triệu Dữ khẽ cúi mặt, nhìn hai cái bóng đang chồng lên nhau bên dưới ánh mặt trời, trong lòng anh ta dấy lên chút cảm giác ngớ ngẩn. Nhưng cô cả có tính cách như thế nào, Triệu Dữ là người hiểu hơn ai hết, anh ta suy nghĩ thông suốt cả thì không nghĩ nhiều nữa.

Vậy cũng tốt lắm, tránh việc cô đi lạc, làm hại đến các động vật nhỏ.

Còn chưa đi đến đỉnh núi thì cô cả đã bắt đầu nuốt lời rồi.

Hôm nay cô mang giày đế bằng, dù rất thích hợp để đi bộ, nhưng bình thường cô không vận động, lúc này thể lực không ủng hộ cô, cô làm loạn không chịu đi.

“Anh cõng tôi.”

Triệu Dữ nói: “Tôi mang balo của cô rồi, không thể cõng cô được, cô có cần đồ của mình nữa hay không?”

Vẻ mặt cô do dự, rõ ràng cô không nỡ vứt hết đống đồ tốt của mình đi: “Vậy thì anh mang đồ của tôi rồi ôm tôi đi.”

Khóe mắt Triệu Dữ giật giật.

Cô cả tưởng anh ta là con la hay con ngựa? Anh ta không chịu chiều theo cô: “Đi bộ mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi, phía trước có khoai lang rừng mọc dại, tôi đi hái cho cô mấy củ để ăn.”

Đại Ninh miễn cưỡng đồng ý.

Triệu Dữ đặt balo xuống, đi hái khoai lang rừng cho cô. Trong núi còn có suối nữa, Triệu Dữ sợ cô đau bụng, nên dùng nước suối rửa sạch rồi đưa cho cô.

Có đồ ăn ngon, vừa chớp mắt cái Đại Ninh đã quên đi chuyện không vui, cô còn thuận tay nhét vào trong miệng Triệu Dữ một củ.

Triệu Dữ nhai trái cây dại, ánh mắt anh ta lúc nhìn cô chứa một thứ dịu dàng hiếm gặp.

“Núi này được gọi là Núi Không Ngủ, từ thời nhà Minh, thì tổ tông của chúng tôi đã định cư ở đây rồi, vào thời chiến loạn lạc, núi lớn đã bảo vệ cho tổ tiên, cũng đã nuôi lớn rất nhiều người, bởi vậy bây giờ ăn ngon mặc đẹp. người trong thôn đều rất tôn kính Núi Không Ngủ, tin rằng trên núi xanh có thần.”

Đại Ninh không cảm nhận thấy sự kính trọng này, cô cảm thấy chuyện này khá ngốc nghếch.

Trên núi nhất định có không ít thứ ngon, hái một chút đem ra ngoài, có thể bán kiếm được rất nhiều tiền. Trong vô thức, chuyện này lại khiến người ta suy nghĩ đến chuyện Đỗ Điềm làm. (nhặt hai củ nhân sâm trên núi đi bán lấy tiền.)

Đại Ninh sẽ không nói ra trước mặt Triệu Dữ, chỉ giả bộ ngoan ngoãn.

Niềm vui trong mắt Triệu Dữ lại rõ ràng hơn chút: “Càng đi lên cao trên núi, có thể thấy được rất nhiều thứ và các loài chim lạ, không được hù dọa bọn chúng, cô có biết chưa?”

Đại Ninh bỏ hai củ khoai lang dại xuống, đột nhiên chìa tay ra từ từ sờ lên mặt chàng trai trẻ.

Giọng nói cô cũng rất khẽ, còn nhỏ hơn tiếng hót của mấy con chim nhỏ trong núi nữa, nhưng nghe có vẻ thân thiết ngọt ngào: “Triệu Dữ, sao này tôi sẽ nhớ anh lắm.”

Trong rừng yên tĩnh, cô ngồi dưới ánh nắng, mái tóc nâu lại mềm mại, cô trong sáng và xinh đẹp như một tinh linh vậy, cô nói rằng sẽ nhớ đến anh ta.

Bộ dạng cô trông rất thành thật.

Đồng tử của Triệu Dữ khẽ co rút lại, anh ta mím môi, bỏ cái tay đang đặt lên mặt mình của cô xuống.

Anh ta đứng lên, quay lưng lại, giọng anh ta bình tĩnh: “Nếu như cô nghỉ ngơi xong rồi thì chúng ta đi tiếp thôi.”

Đại Ninh hoàn toàn không ngờ tới, Triệu Dữ chẳng những không tỏ ra cảm động, mà ngược lại không có hành động gì, cô mở to mắt, gương mặt tràn ngập sự thắc mắc.

Thanh Đoàn nằm trong biển tri thức cười bể bụng một trận.

“Theo kịch bản trong sách gốc, người nam chính Triệu Dữ này từ nhỏ đã phải sống khổ cực, mà tính tình của anh ta cũng không giống như người khác. Anh ta đối xử với em trai, em gái và bố mẹ mình vô cùng có trách nhiệm, nhưng đồng thời, bởi vì muốn bảo vệ gia đình bé nhỏ yếu ớt nên Triệu Dữ khôn ngoan, trầm tĩnh, nhìn xa trông rộng, mà cũng biết cách kiềm chế nữa.”

Thanh Đoàn bay qua bay lại, vô cùng đắc chí: “Cô muốn mượn tình huống ở một mình với Triệu Dữ để bày tỏ tâm ý với anh ta, chuyện này có thể không có khả năng. Một là anh ta vẫn còn lâu lắm mới yêu cô; hai là anh ta biết sớm muộn gì cô cũng rời đi, anh ta sẽ có thể kiềm chế, không động lòng với cô nữa. Anh ta xem lần này dẫn cô ra ngoài chơi, xem như là để từ biệt cô.”

“Đại Ninh, đừng giở trò khôn lỏi nữa. Đợi đến ngày nào đó, anh ta sẽ vì cô mà bất chấp tất cả, bỏ qua khí vận, hi sinh mọi thứ,anh ta bằng lòng biến thành xương cốt nằm trong bãi cát vàng, thì anh ta mới thật sự yêu cô.”

Đại Ninh nhét trái cây rừng vào trong miệng, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sụp đổ.

Cô không tin trên đời có người chịu hy sinh vì người khác như vậy.

Thanh Đoàn vậy mà vẫn còn cười nói: “Khi nãy cô giả bộ tình thâm lừa anh ta, anh ta rất thông minh, rõ ràng đã nhìn ra rồi, thật sự tôi cười muốn chết luôn.”

Nam chính trong bộ nam tần văn chính là thứ làm người ta ghét nhất trên đời này.

Đại Ninh ngại quá thành giận, cô đá mạnh vào lưng Triệu Dữ, nắm chặt cổ của anh ta.

Triệu Dữ cau mày: “Cô lại muốn làm gì nữ đây?”

Cô cắn một cái vào cổ của Triệu Dữ, cô gái này chắc tuổi hổ, răng nhọn như vậy. Triệu Dữ đau đến phải hít một hơi thật sâu.

Anh ta lấy tay đẩy đầu cô ra, nắm được một chùm tóc xoăn trong tay.

“Kỷ Đại Ninh, cô nhả ra cho tôi.”

Đại Ninh nhả ra, nhưng cô rất dữ, chất vAn Anh ta: “Khi nãy có phải anh đang cười tôi không?”

Triệu Dữ: …

Là do cô diễn dở quá mà.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô cả, nói sau này sẽ nhớ đến anh ta, anh ta không tin. Nói năm sau cho anh ta lên bàn thờ thì còn có lý một chút.

Cho dù Triệu Dữ có động lòng một giây, nhưng lí trí đã nghĩ thông tất cả, anh ta cũng không biết cô gái này lấy đâu ra điều khiến anh ta động lòng mà cố ý đến dụ dỗ anh ta.

Nhưng bất luận mục đích của cô là gì, muốn chơi khăm anh ta hay muốn nhìn anh ta ngốc nghếch thế, anh ta sẽ không nằm yên cho cô xỏ mũi dắt đi.

Triệu Dữ kéo cô ra khỏi cơ thể mình, sờ sờ vào cô, một dấu răng nhỏ còn có chút máu nữa.

Anh ta cảnh cáo tóc xoăn nhỏ: “Cô mà cứ tùy hứng như vậy thì tôi đem cô đi chôn luôn.”

Bây giờ thì hay rồi, bầu không khí dịu dàng cố ý tạo ra giờ không thấy đâu nữa, đến màn khói buổi tạm biệt cũng tiêu tán luôn.

Cô cả cầm một cành cây lên, làm thành cây kiếm, muốn đâm anh ta: “Cái núi này là cái núi nát gì thế, tôi không chơi nữa, con người chết tiệt như anh.”

Triệu Dữ cầm lấy cánh tay cô, lấy ra một chiếc cột tóc từ trong balo leo núi của cô, nhanh chóng trói hai tay cô cả lại.

“Nếu như không chơi nữa thì bây giờ đi về.”

Lúc lên núi, Triệu Dữ đã cố gắng dịu dàng hết sức, lúc xuống núi, do cô cả quá giỏi làm càn, nên anh ta chỉ có thể cưỡng ép dắt người trở về mà thôi.

Mới vừa về đến nhà, Đại Ninh còn chưa kịp dạy dỗ Triệu Dữ gan to tày trời một trận thì đã nhìn thấy chú Tiền đứng bên ngoài cửa.

Ông ta cúi người nói: “Cô cả à, đồ đạc đều đã thu dọn xong cả rồi.”

Đại Ninh không chịu nghe lời.

Chú Tiền nói: “Ông Kỷ biết cô không thích đi đường núi, điều kiện nơi đây lại khắc khổ, xe hơi không thể vào được đây, nên bên chỗ phơi kê có một chiếc máy bay trực thăng của chúng ta, nếu như cô không còn chuyện gì khác thì chúng ta nên quay về thôi.”

Đại Ninh nghe vậy thì liếc nhìn Triệu Dữ một cái.

Triệu Dữ nhìn xuống, cởi dây cột tóc trên tay cô ra. Ngón tay anh ta rất dài, nhìn thấy rõ xương, rõ ràng đây là một cái tay rất đẹp, nhưng vì phải làm việc nặng quanh năm nên đã thô ráp như một cục đá mài dao vậy.

Động tác của anh ta chầm chậm nhẹ nhàng, đợi khi anh ta cởi trói xong thì cổ tay cô đã có vết hằn, hình như không có.

Đại Ninh vẫn còn muốn nói gì đó, anh ta giơ tay sờ vào tóc của cô.

“Cô đi về đi.”

Không vui không buồn, không trách móc, không giận dữ. Hai người vừa rồi cãi nhau rất lợi hại, mà vào lúc này, anh ta không để ý đến những trò quậy phá của cô khi nãy nữa.

Chú Tiền bước lên trước một bước nói với Triệu Dữ: “Khoảng thời gian này, cô cả nhà chúng tôi đã làm phiền nhà cậu rồi. Cô cả nhà chúng tôi bị chiều hư, cô ấy có chỗ nào không phải thì hy vọng cậu Triệu, cậu có thể lượng thứ cho.”

Ông ta móc một cái thẻ ngân hàng từ trong túi ra, bên trong có ba trăm triệu đồng, là quà cảm ơn của nhà họ Kỷ chúng tôi, cũng là tiền thuê phòng của cô Kỷ.”

Triệu Dữ nhìn Đại Ninh.

Cô cả không vui không buồn, đang đá mấy cục đá nhỏ. Triệu Dữ đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ.

Đại Ninh thấy anh ta thật sự nhận lấy thì tức giận vô cùng.

Đồ đàn ông xấu xa thấy tiền là sáng mắt, trong lòng anh ta, không lẽ cô còn không xứng với ba trăm triệu hay sao.

Đại Ninh không thể chịu nổi bản thân mình không đáng tiền, rõ ràng bản thân cô vô cùng, vô cùng đáng giá mà!

Lúc này nhìn thấy Triệu Dữ lại càng thêm chán ghét, Đại Ninh tức giận, kêu người thu dọn đồ đạc trong phòng, chỉ lấy mấy cái váy thường ngày hay mặc, cô giục chú Tiền: “Chú Tiền đi thôi, bây giờ chúng ta đi liền!”

Thanh Đoàn trong biển tri thức có cảnh cáo Đại Ninh cũng không nghe, Triệu Dữ quá đáng ghét, dù sao đợi khi tâm trạng cô tốt lại rồi vẫn còn có thể quay lại mà!

Chú Tiền vui vì cuối cùng cô cả cũng nghĩ thông rồi, nhanh chóng dẫn cô đi ngồi máy bay.

Triệu Dữ nhìn dáng vẻ rời khỏi hùng hổ của bọn họ, rất lâu sau anh ta sờ vào chiếc thẻ ngân hàng trong tay.

Anh ta nhấc tay quăng nó vào chuồng gà.

Người ở thôn Hạnh Hoa trước giờ chưa thấy máy bay bao giờ.

Lúc này có một chiếc máy bay trực thăng đậu ở chỗ phơi kê trong thôn, mọi người đều bưng cơm trưa đến để xem.

Đợi đến lúc Đại Ninh và chú Tiền đi đến thì phát hiện máy bay đã bị người ta vây kín thành ba vòng tỏng ba vòng ngoài.

Có một cậu bé to gan giơ tay sờ vào máy bay, thậm chí nằm xuống nhìn dưới phần dưới của máy bay.

Đại Ninh thấy vậy thì rất vui: “Mấy cái bánh bao quê mùa này đáng yêu quá đi.”

“... Cô cả, cô đừng có nói bậy.”

Trong một đám bánh bao quê mùa có Lý Tráng và Lý Bé Hai của nhà trưởng thôn. Bé Hai từng ăn cơm với cô, nó cũng không sợ Đại Ninh lắm.

“Cô cả, đây là máy bay nhà chị hả? Em trước giờ chưa từng thấy máy bay, nhìn đẹp thật.”

Đại Ninh cười tít mắt nói: “Đúng vậy.”

Bé Hai hỏi: “Sao chị lại về, thôn của tụi em không vui hả? Hay anh Triệu Dữ đối xử không tốt với chị?”

Đại Ninh buồn bực thở dài một hơi, cô ghé sát vào tai Bé Hai nói: “Triệu Dữ giở trò lưu manh với chị.”

Miệng của bé hai biến thành hình chữ O, những đứa trẻ trong thôn hiểu chuyện rất sớm, Bé Hai lớn hơn Triệu An An, thường nghe thấy người lớn mắng mấy đứa lười làm lưu manh trong thôn, dĩ nhiên nó hiểu câu này có ý gì.

Đại Ninh nói: “Em đừng có đi nói ra ngoài nha.”

Bé Hai vỗ vỗ ngực nói: “Dạ được!”

Vừa chớp mắt một cái, Bé Hai chạy đến bên cạnh anh trai Lý Tráng, ra vẻ bí mật nhỏ tiếng nói: “Anh Triệu Dữ đối xử với cô cả như vậy này, rồi như vậy này, anh à, anh đừng có đi nói ra ngoài nha.”

Lý Tráng: “...!”

Đại Ninh thấy vậy thì vui mừng vô cùng

Có lẽ không bao lâu nữa, cả thôn này đều biết Triệu Dữ giở trò lưu manh.

Lúc này cũng đã dọn dẹp đám đông đứng nhìn máy bay rồi, máy bay trực thăng không cần chạy đà, mảnh đất nó cần cũng không lớn lắm, chỉ cần người dân trong thôn không vây lấy nữa là được.

Chú Tiền nói: “Cô cả à, đi thôi.”

“Đợi đã.” Đại Ninh nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy có gì là lạ: “Có phải chúng ta đã quên cái gì rồi hay không?”

Chú tiền mất một lúc lâu cũng không nhớ ra

Ông ta lắc lắc đầu: “Không có đâu nhỉ.”

“Vậy đi thôi, đi thôi.”

Thanh Đoàn sụp đổ mở lời nhắc nhở: “...Trần Tiểu Lợi.”

À đúng rồi, vẫn còn thiếu một người. Từ lúc “hòa bình hữu nghị” với đám lợn nhà thôn trưởng một tiếng đồng hồ, Trần Tiểu Lợi giận đến mức không bước chân ra khỏi cửa.

Cô ta không bước chân ra ngoài, chú Tiền thì vô cùng bận rộn, xém chút cũng quên mất người này.

Trực thăng chứ không phải máy bay vận chuyển, chỉ có thể ngồi hai người mà thôi.

Trần Tiểu Lợi dẫu sao thì cũng đến đây cùng bọn họ, chú tiền bảo nhanh chóng bảo: “Trương Vĩnh Phong, đi gọi Trần Tiểu Lợi đến đây.”

Đại Ninh: “Con không muốn ngồi cùng cô ta, cho cô ta đi xe hơi đi, chú Tiền, hai người chúng ta ngồi máy bay quay về đi!”

Chú Tiền thở dài một hơi, khoảng thời gian này ở nhiều cùng với cô nên cũng có cảm tình, khó tránh việc chỉ bảo cô: “Cô cả à, Trần Tiểu Lợi có không tốt đi nữa cũng chỉ là một đứa con gái mười bảy tuổi, trong khoảng thời gian này, cô ta đã chịu rất nhiều khổ cực, cho cô ta về nhà sớm xíu đi. Chú Tiền và đám vệ sĩ sẽ đi xe hơi về, về đến nhà thì cô cả nhớ ngoan chút, nghe lời ông chủ Kỷ.”

Đại Ninh suy nghĩ rồi gật đầu. Nếu như lúc cô ngồi máy bay thấy chán thì có thể chọc ghẹo Trần Tiểu Lợi.

Chú Tiền không biết Đại Ninh nghĩ gì, trong lòng ông ta cũng thấy an ủi.

Không ngờ Trương Vĩnh Phong chạy đi một chuyến, lại không thấy Trần Tiểu Lợi đâu.

Trương Vĩnh Phong thở hồng hộc đến phục mệnh cô: “Chú Tiền, cô cả, phòng Trần Tiểu Lợi không có ai cả, tôi hỏi trưởng thôn, trưởng thôn nói khi nãy cô ta đã đi ra ngoài rồi.”

Đại Ninh liếc nhìn chú Tiền, ý đã rất rõ ràng rồi - Chú nhìn đi, không chỉ có con mới thích gây ra phiền phức đâu.

Chú Tiền làm lơ ánh mắt của cô cả, cau mày nói: “Trần Tiểu Lợi sẽ đi đâu?”

Mấy người họ còn chưa kịp đoán ra kết quả thì có một người dân trong thôn hét: “Có người rơi xuống nước rồi!”

Tiếng nói này như một cái nam châm, mọi người đến máy bay cũng không thèm nhìn nữa, chạy đi xem người rơi xuống nước là ai.

Chú Tiền nói: “Đừng nói là Trần Tiểu Lợi nha, nhanh chóng đi xem thử xem!”

Tốt nhất Trần Tiểu Lợi đừng có mà xảy ra chuyện gì.

Trùng hợp thay, con sông đó cách nhà Triệu Dữ không xa.

Đại Ninh đi qua theo đám người chú Tiền, vừa nhìn liền nhìn thấy Trần Tiểu Lợi đứng trên cây cầu độc mộc.

Trần Tiểu Lợi vẫn đứng đó, vậy người rơi xuống nước là ai?

Cô đưa mắt nhìn sang, thấy Đỗ Điềm đang hét cứu mạng ở dưới nước.

Bên bờ bên kia, Triệu Dữ đã nhảy xuống nước, bơi sang phía Đỗ Điềm.

Đại Ninh không thể tin: “Tôi đi chưa được một tiếng đồng hồ, Đỗ Điềm lại bắt đầu rồi sao?”

Thanh Đoàn không chắc chắn nói: “Hình, hình như là…”

Đại Ninh vẫy tay với Trần Tiểu Lợi, Trần Tiểu Lợi sợ hãi chạy sang.

Đại Ninh hỏi cô ta: “Cậu đẩy cô ta xuống nước hả?”

Trần Tiểu Lợi liền lắc đầu, trông cô ta rất hoảng loạn: “Mình cũng không biết nữa, mình nói chuyện với cô ta mấy câu, còn chưa động đến cô ta nữa thì cô ta rơi xuống rồi.”

Đại Ninh nhướng mắt, rất tò mò: “Cậu đâu có quen cô ta, hai người nói gì vậy?”

Trần Tiểu Lợi chìm vào im lặng đến lạ kì: …

Thanh Đoàn cười nói: “Đại Ninh, bọn họ nhất định đang nói xấu cô.”

Chuyện cũng rất dễ đoán biết: Trần Tiểu Lợi bất mãn chuyện Đại Ninh nhốt cô ta vào chuồng lợn, đi ra ngoài định tìm Đại Ninh cãi nhau, trên đường gặp phải Đỗ Điềm đang từ bệnh viện trở về, hai người vừa gặp là hợp nhau ngay.

Trần Tiểu Lợi điên cuồng chửi mắng Đại Ninh, Đỗ Điềm nhanh chóng khuyên ngăn.

Không ngờ Đỗ Điềm lại đột nhiên rơi xuống nước, phải có Triệu Dữ ôm mới đi lên bờ được.

Đại Ninh nhìn sang như đang xem náo nhiệt, cô phát hiện Triệu Dữ đã cứu người lên bờ. Cho dù gần đây trời từ từ chuyển lạnh, nhưng mọi người vẫn đang mặc đồ mùa hè, Đỗ Điềm còn hay hơn nữa, cô ta mặc áo sơ mi trắng, sơ mi nhìn thấu được cũng không nói đi, cúc áo cũng bị gỡ mấy cúc nữa.

Có thể thấy rõ cái áo lót màu hồng, trong thôn không biết ai đi huýt sáo, mặt Đỗ Điềm đỏ bừng, vừa ho khụ khụ, vừa trốn vào lòng Triệu Dữ.

Triệu Dữ cau chặt mày, có người tốt bụng trong thôn đưa cho Đỗ Điềm cái áo để khoác lên.

Cả người của Triệu Dữ cũng bị thấy rõ hết, quần áo dính sát vào người anh ta, để lộ cơ bắp chắc nịch cuồn cuộn. Suy cho cùng anh ta cũng là con trai, cởi trần làm việc là chuyện bình thường, thấy Đỗ Điềm có người chăm sóc cho rồi thì anh ta bình tĩnh vắt nước trên áo và quần.

Như thể Triệu Dữ có linh cảm, anh ta vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy cô cả vốn đã rời đi đang đứng bên kia bờ nhìn anh ta.

Đại Ninh thấy các thôn dân bên cạnh thảo luận nói…

“Anh Dữ nhà họ Triệu là người trọng tình trọng nghĩa, lần này bé Điềm phải cảm ơn anh ta cho đàng hoàng.”

“Tôi nghe nói anh Dữ có ý với bé Điềm ấy.”

“Tháng này anh Xuyên cũng kết hôn rồi, anh Dữ còn lớn hơn anh Xuyên hai tháng tuổi, cũng nên suy nghĩ chuyện này rồi. Vừa nãy anh ta cũng vừa ôm vừa sờ bé Điềm, cưới về nhà luôn là chuyện tốt.”

Trong cuộc thảo luận cao trào, cuối cùng Đại Ninh cũng hiểu ra Đỗ Điềm có ý gì. Đỗ Điềm lại muốn gả cho Triệu Dữ!

Cần biết rằng, kiếp trước, đến lúc Đại Ninh chết đi, Đỗ Điềm cũng chỉ có ba người nam chính vây quanh, là bạch nguyệt quang và nốt chu sa của bọn họ, ai cũng không có được, ngược lại lại còn yêu cô ta nhiều hơn.

Kiếp này kế hoạch công lược Triệu Dữ của Đỗ Điềm bị phá vỡ, cô ta suy đi nghĩ lại, lại sợ bỏ mất một trong ba nam chính, nên mới muốn gả cho Triệu Dữ.

Đỗ Điềm đoán đúng lắm, thôn Hạnh Hoa khép kín, rất chậm tiếp thu tư tưởng mới.

Tuy rằng trong thôn kết hôn sớm, nhưng hành vi trước khi kết hôn cũng rất được chú trọng, bất luận là nam hay nữ, trước khi kết hôn cũng không được mất kiềm chế.

Bây giờ hai người họ lại ướt át rồi ôm lấy nhau, bị cả thôn nhìn thấy, Triệu Dữ không lấy cô ta, danh tiếng của hai người đều xấu đi, nếu như lấy cô tha, đây chính là chuyện công bằng và dũng cảm!

Đỗ Điềm đúng là thứ mưu mô mà!

Chú Tiền đi qua: “Cô cả à, đừng xem náo nhiệt nữa, nếu như đã tìm thấy Trần Tiểu Lợi rồi thì chúng ta về nhà thôi.

Trần Tiểu Lợi vừa nghe thấy hai chữ “về nhà” thì vui vẻ đến mức cả người run lên. Cô ta, cô ta cuối cùng cũng có thể về nhà rồi sao!

“Đột nhiên con thấy say máy bay quá.” Đại Ninh ôm đầu: “Cái giường của con đâu rồi nhỉ, để con nằm một chút đi.”

Cô lập tức đi thẳng đến nhà Triệu Dữ.

Chú Tiền kéo tay cô: “Cô cả à...”

“À đúng rồi.” Đại Ninh nhìn Trần Tiểu Lợi: “Trần Tiểu Lợi cũng không muốn về nhà đâu, chú nhìn đi, khi nghe đến hai chữ “về nhà”, cô ta giận đến phát run này. Vậy thì tạm thời chúng ta không về nữa nhé, hiểu cho Trần Tiểu Lợi chút đi, gần đây cô ta chịu khổ nhiều như vậy rồi, chú Tiền à, chú đừng ép bắt cô ta.”

Gương mặt của Trần Tiểu Lợi “không muốn về nhà” liền trở nên méo mó.

Cô ta hận không thể hét lên, tôi muốn! Tôi muốn về nhà!

Vậy mà Kỷ Đại Ninh chạy chạy nhảy nhảy đã chạy rất xa rồi, Trần Tiểu Lợi đang vô cùng hối hận, lần đầu tiên cô ta hối hận đến vậy, bản thân cô ta phải chờ thêm nữa!

Đại Ninh về đến nhà Triệu Dữ trước anh ta, Triệu An An chạy ra nghênh đón cô.

“Cô cả à, chị quay lại có phải muốn tìm cái này không? Nó không có mất đâu, em nhặt lại cho chị rồi này!” Nó đưa cho Đại Ninh một tấm thẻ ngân hàng.

Đại Ninh hỏi nói: “Em tìm thấy ở đâu vậy?”

“Trong chuồng gà ấy, em cho gà ăn thì thấy nó” đứa bé thành thật, nhỏ giọng nói: “Nhà em không có tấm thẻ này đâu chị, vậy nhất định là của chị rồi. Anh hai nói nó có thể giữ tiền, chị đừng có làm mất nữa nhé.”

Đại Ninh thấy khó tin trừng to mắt.

Thanh Đoàn hỏi: “Sao nào, có vui hay không, có cảm động hay không? Triệu Dữ có cốt cách, không thèm tiền của nhà cô, cô trong lòng anh ta, không phải là không liên quan, không cần thiết.”

Đại Ninh quăng tấm thẻ đi, nghiến răng véo má Triệu An An: “Cảm động gì cơ chứ, cái đồ ngốc Triệu An An nhà em, đồ nhặt được trong chuồng gà bẩn đến vậy mà em lại đưa cho chị!”

Thanh Đoàn: …

Triệu An An bị cô véo đến nói ngọng.

“Em, lần sau em sẽ chú ý mà.”

“Còn có lần sau nữa hả? Em tiêu đời rồi, anh của em cũng tiêu đời rồi. Ngày nào còn có chị ở đây, cả đời anh ta đừng hòng lấy được vợ!”

Sau lưng Đại Ninh, người con trai toàn thân ướt át, “cả đời không lấy được vợ” nghe thấy câu này, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô.

Tác giả có lời muốn nói: Đại Ninh: Ngày nào còn có chị ở đây, cả đời anh ta đừng hòng lấy được vợ!

Triệu Bình (nhỏ tiếng nói): Nói lời thật.

Triệu An An (nhỏ tiếng nói): Nói lời thật.

Đại Ninh: ?