Nhân Đạo Đại Thánh (Bản dịch)

Chương 20. Có Người Nào Quen Hắn Không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tu sĩ béo ngồi ở sau bàn lấy ra một miếng ngọc giản lớn bằng bàn tay từ trong túi trữ vật của mình, giương mắt nhìn Lục Diệp, mở miệng hỏi: "Tính danh, lai lịch, tu vi bao nhiêu?"

Lục Diệp đáp lại từng vấn đề.

Tu sĩ béo kia trầm ngâm nói: "Lục Diệp Huyền Thiên tông ... Ừm, tìm được rồi, đúng là có người này!"

Lúc này Lục Diệp mới kịp phản ứng lại, hóa ra ngọc giản trong tay tu sĩ béo kia có ghi chép lại một chút tư liệu về quặng mỏ, bao gồm lai lịch và thân phận của đám người bị nô dịch, dưới qúa trình kiểm tra thực hư như vậy sẽ có thể bảo đảm không bỏ sót dư nghiệt Tà Nguyệt cốc lẫn vào trong đó.

"Thế nhưng... không đúng!" Tu sĩ béo hơi híp mắt lại: "Trong ngọc giản ghi chép, Lục Diệp chỉ là phàm nhân chưa khai khiếu, vậy mà ngươi đã mở một khiếu, chuyện này không giống với tư liệu, có chút khó giải quyết đây."

Vừa nói gã vừa hướng ánh mắt nhìn về phía túi trữ vật bên hông Lục Diệp.

Lục Diệp cười thầm trong lòng, quả nhiên những gì hắn lo lắng trước đó là đúng, một tên người bị nô dịch mang theo túi trữ vật, sẽ rất dễ dàng chuốc lấy một chút ngấp nghé không cần thiết.

Nếu dựa theo tính toán lúc trước, khi gặp chuyện kiểu này, hắn sẽ dâng túi trữ vật không quan trọng này lên, coi như dùng tiền tiêu tai, dù sao bây giờ hắn đã lấy lại được tự do, về sau trời cao mặc chim bay thì còn sợ gì không tìm được thứ tốt?

Nhưng có câu nói thuận miệng lúc trước của Đường lão đặt cơ sở, Lục Diệp đã không cần e ngại điều gì, đồng thời cũng không thể phụ ý tốt của lão nhân gia.

Lục Diệp đối mặt với câu chất vấn của tu sĩ béo, chỉ bình thản nói: "Trong hầm mỏ tiểu nhân đụng phải một tu sĩ Tà Nguyệt cốc thụ thương, tiểu nhân giết chết gã, cũng mở linh khiếu trong lằn ranh sinh tử này."

Tu sĩ béo nghe vậy, lông mày nhíu lại, nếu như Lục Diệp nói là sự thật, thì hắn thật sự có chút ghê gớm rồi. Lại nói, lão hổ cuối cùng vẫn là lão hổ, dù thụ thương cũng không phải dê rừng có thể khiêu khích, càng đừng nói tới chuyện giết chết nó.

Lúc này, gã cũng đã hiểu túi trữ vật bên hông Lục Diệp là ở đâu mà ra...

Lúc này tu sĩ trẻ tuổi dẫn Lục Diệp đến đây chợt xích lại gần, cúi người nói một câu bên tai tu sĩ béo, người kia lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Đường lão nào?"

Tu sĩ trẻ tuổi chỉ nhìn gã mà không nói lời nào.

Tu sĩ béo kịp phản ứng, chợt ho nhẹ một tiếng, rồi nhìn qua Lục Diệp, sắc mặt trở nên hiền lành hơn rất nhiều: "Thì ra là thế, ngươi có chút dũng khí đấy! Ừm, tuy nói về cơ bản, thân phận của ngươi đã xác nhận không sai, nhưng quá trình nên đi vẫn phải đi, ngươi hãy theo ta." Đối phương nói xong lập tức đứng dậy.

"Bàng sư huynh, đệ có chút việc bận nên đi trước." Tu sĩ trẻ tuổi ôm quyền nói.

"Đi đi." Bàng sư huynh khoát khoát tay.

Lục Diệp đi theo tu sĩ béo, bước về phía đông đảo người bị nô dịch đang tụ tập.

Sau khi đến phụ cận, tu sĩ béo đưa hai tay bóp lấy eo, thở hổn hển mấy cái, lúc này mới lên tiếng: "Có người Huyền Thiên tông ở đây không? Đứng ra cho ta nhìn một chút."

Không người trả lời.

Lục Diệp đưa mắt đảo qua, cũng không nhận ra khuôn mặt đệ tử Huyền Thiên tông nào.

Dù sao Huyền Thiên tông cũng là môn phái nhỏ, đệ tử trong môn phái cũng không nhiều, một năm trước, khi bị Tà Nguyệt cốc công chiếm đã chết rất nhiều người, chỉ còn khoảng hơn 20 người trẻ tuổi còn sống.

Trong một năm này lại có không ít người mất đi, nhưng ở trong trí nhớ Lục Diệp hẳn phải còn ba đến năm người còn sống mới đúng.

Nhưng giờ phút này, hắn lại không nhìn thấy bóng hình của những người kia, có lẽ họ đã gặp bất trắc rồi.

Trong lòng hắn không khỏi có chút buồn bã, tuy hắn không có bất cứ cảm tình gì với Huyền Thiên tông, nhưng một tông môn chỉ còn lại một người dòng độc đinh như hắn, lại càng khiến hắn cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.

Tu sĩ béo lại nói: "Có người nào quen hắn không?"

Vẫn như cũ không một ai đáp lời, ở bên trong đám người bị nô dịch, Lục Diệp cũng không có nhiều mối quan hệ, tất cả mọi người đều xanh xao vàng vọt, mỗi ngày chỉ biết giãy dụa cầu sinh, thế nhưng hết lần này tới lần khác Lục Diệp lại sống rất thoải mái, còn có cống hiến dồi dào đi hối đoái Khí Huyết đan. Kể từ đó, những tên người bị nô dịch khác chẳng có chút cảm tình gì với hắn.

Gặp phải bất hạnh giống nhau cũng không thể khiến người ta cùng chung mối thù, ngược lại càng dễ sinh ra ngăn cách và bài xích.

Lục Diệp thấy được huynh đệ Lưu thị ở trong đám người. Hai tên gia hỏa này lại không chết, cũng coi như mạng lớn, tuy nhiên huynh đệ Lưu thị cũng không có ý định đứng ra chứng minh thân phận cho Lục Diệp, chỉ có chút hả hê nhìn hắn.

Tu sĩ béo không nhịn được nhìn Lục Diệp một cái, có chút hoài nghi đến cùng gia hỏa này có phải là Lục Diệp của Huyền Thiên tông hay không? Lại nói đã là người bị nô dịch, dù sao cũng nên có người đứng ra chứng minh thân phận của hắn chứ?

Trước đó, có rất nhiều người đều dùng cách này để kiểm tra thực hư, xác nhận thân phận lẫn nhau.

"Ta biết, hắn là Lục Diệp của Huyền Thiên tông." Ngay lúc tu sĩ béo đang nghi thần nghi quỷ, một giọng nói yếu ớt chợt truyền ra.