Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

(Tú nhi (秀儿) là thuật ngữ internet, ý chỉ sự sáng tạo hoặc hài hước)

"Lão Vương cách vách? Có ý gì?" Thượng Quan Tinh Phong không tiếp thu đến mức này.

Ngụy Quân giải thích: "Thượng Quan Thừa Tướng là cha ruột ngươi sao?"

Thượng Quan Tinh Phong gật đầu: "Đương nhiên đúng vậy."

"Vậy ngươi hố cha ngươi thật đúng là không nương tay mà." Ngụy Quân cợt nhã.

Lý Cương mà so với ngươi cũng chỉ như là em trai.

Thượng Quan Tinh Phong nghe vậy cười nói: "Không có việc gì, cha ta bị người mắng quen rồi, thêm ngươi cũng không nhiều."

Ngụy Quân: ". . ."

Hắn nếu là Thượng Quan Thừa Tướng, nhất định sẽ phế Thượng Quan Tinh Phong đi, xóa đi làm lại.

Nhưng nếu con của hắn thành tâm thành ý khẩn cầu mình như vậy, Ngụy Quân quyết định thỏa mãn thỉnh cầu của Thượng Quan Tinh Phong.

Không phải là muốn để cho ta mắng Thượng Quan Thừa Tướng một trận sao? Dùng câu nào đây?

Mắng Thừa tướng không gọi là bản lãnh, mắng Hoàng đế mới gọi là bản lãnh.

Ngụy Quân quyết định mắng cả Thượng Quan Thừa Tướng lẫn Càn đế, Càn đế là món ăn chính, Thượng Quan Thừa Tướng làm rau quả phụ cũng được.

Nói như vậy, loại tân khoa tiến sĩ sau khi được phong quan giống như Ngụy Quân đều sẽ đưa lên tấu chương tạ ơn.

Ngụy Quân đã nghĩ xong tấu chương tạ ơn nên viết cái gì.

Càn đế, thân là Hoàng đế, không để ý tới chính sự, một lòng một dạ muốn tu tiên trường sinh, năm năm không lên triều đình.

Thượng Quan Thừa Tướng, bị phỉ báng khắp thiên hạ, bị dân gian xưng là đệ nhất tham quan Đại Càn, hãm hại trung lương, tham ô nhận hối lộ, không chuyện ác nào không làm.

Thượng Quan Tinh Phong, đứng đầu tứ đại hoàn khố kinh thành, trong mắt người ngoài kiêu ngạo ương ngạnh, không kiêng nể gì, cho dù đối với đại thần trong triều cũng là mặt hất lên trời, được rất nhiều người xưng là "Tiểu Thừa tướng" .

Loại hoàn cảnh triều đình như thế này, Ngụy Quân kiếp trước đã xem qua ở trên sách sử—— triều Gia Tĩnh.

Gia Tĩnh, Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phiên, tuy không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng có rất nhiều chỗ tương tự.

Gia Tĩnh càng trâu bò hơn so với Càn đế, mấy chục năm không lên triều, cũng một lòng tu tiên.

Nghiêm Tung, gian tướng "Danh lưu sử sách".

Nghiêm Thế Phiên, bản sao của Nghiêm Tung.

Đại Càn hiện tại ở rất nhiều người nhìn vào, cơ bản là như thế.

Cái này không phải quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là ở triều Gia Tĩnh có một Hải Thụy, Hải Thụy sở dĩ có thể danh lọt sử xanh, nguyên nhân quan trọng nhất là hắn thượng một đạo tấu chương nổi tiếng——《 Trị an sơ 》.

《 Trị an sơ 》 được xưng là thiên hạ đệ nhất sơ.

Hải Thụy ở trong 《 Trị an sơ 》, trực tiếp chỉ vào mũi Gia Tĩnh mắng hắn mê tín đạo giáo, vọng tưởng trường sinh, sai lầm mất nước, làm cho Gia Tĩnh thiếu chút nữa tức chết, cũng vĩnh viễn đóng đinh Gia Tĩnh ở trên trụ sỉ nhục lịch sử.

Luận tấu chương mắng Hoàng đế, thiên cổ không có người thứ hai.

Ngụy Quân cảm thấy mình có thể noi theo một chút.

Mang《 Trị an sơ 》 của Hải Thụy cải biên một chút, là ổn thỏa có thể làm cho Càn đế tức giận muốn giết người.

Trước đó đã có tiền lệ có người thượng thư trách cứ Càn đế trầm mê tu đạo bị Càn đế ban chết.

Đợt này mình làm phát siêu cấp gấp bội, khẳng định chỉ còn đường chết.

Cái này thực ổn.

Ở thời điểm Ngụy Quân đang cấu tứ phải sửa chữa 《 Trị an sơ 》để kết hợp tình huống thực tế Đại Càn như thế nào, cửa phòng được gõ vang.

Ngay sau đó Ngụy Quân đã nghe được có người bẩm báo: "Công tử, người bên ngoài càng tụ càng nhiều, chúng ta đã sắp không ngăn được."

Ngụy Quân cùng Thượng Quan Tinh Phong ở bên trong uống rượu, bên ngoài đã có một đám người tụ tập ở ngoài cửa khuếch trương chính nghĩa vì Ngụy Quân.

Thượng Quan Tinh Phong vỗ vỗ đầu mình, khẽ cười nói: "Cùng Ngụy huynh vừa gặp như đã quen từ lâu, thật ra đã quên mất bọn họ. Ngụy huynh, quả thật không thể để cho người bên ngoài đợi lâu, ta đưa ngươi đi ra ngoài vậy."

"Đi ra ngoài thật ra không thành vấn đề, nhưng phải giải thích với bọn họ như thế nào?"

Mọi người ở bên ngoài tới là vì khuếch trương chính nghĩa cho hắn.

Tuy Ngụy Quân trong lòng không cảm kích, nhưng nếu không chết được, công phu mặt ngoài khẳng định là phải làm.

Thượng Quan Tinh Phong vẻ mặt tự tin: "Yên tâm, ta đều đã bố trí tốt rồi. Ngụy huynh chỉ cần là chính mình là tốt rồi, chuyện khác ta sẽ sắp xếp giúp ngươi."

"Đi thôi, vậy chúng ta đi thôi."

Ngụy Quân cũng lười hỏi Thượng Quan Tinh Phong đến cùng là sắp xếp như thế nào.

Dù sao dựa theo kế hoạch, hắn cũng không sống được vài ngày. Cho dù Thượng Quan Tinh Phong sắp xếp xảy ra vấn đề, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Căn cứ ý tưởng này, Ngụy Quân cùng Thượng Quan Tinh Phong đi ra cửa.

Vừa mở cửa, hắn đã thấy được người hầu bên cạnh Thượng Quan Tinh Phong lúc trước đã xuất hiện.

Người hầu huơ huơ tay đối với hắn.

Ngay sau đó, Ngụy Quân phát hiện quần áo trên người đã thay đổi.

Quần áo nguyên vẹn không chỉ trở nên rách nát, mà mặt trên còn có từng vết máu.

Không chỉ là quần áo, Ngụy Quân rất nhanh phát hiện trên tay mình cũng tràn đầy vết thương.

Thượng Quan Tinh Phong tiếp nhận một cái gương trong tay người hầu đưa cho hắn, Ngụy Quân lập tức nhìn thấy góc miệng mình cũng tràn đầy vết máu.

Ngụy Quân: ". . . Ảo thuật?"

Thượng Quan Tinh Phong cười gật đầu: "Ngụy huynh quả nhiên trí tuệ, ngươi là bị ta bắt tới, nếu trên người ngươi không có một chút dấu vết bị tra tấn, thì làm sao lừa gạt thế nhân đây?"

Cái sắp xếp này thật ra không có gì xấu.

Chẳng qua Ngụy Quân nhìn nhìn Thượng Quan Tinh Phong, lại nhìn nhìn người hầu Thượng Quan Tinh Phong, vô lực mà nói: "Các ngươi vì sao thuần thục như vậy?"

Người hầu đáp lời: "Chuyện cùng loại, ta đã trải qua rất nhiều lần. Công tử thật ra đã âm thầm giúp không ít người nổi danh, chẳng qua Ngụy công tử ngài là người mà công tử coi trọng nhất."

Ngụy Quân nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng lên.

"Đi thôi."

"Ngụy huynh, thật có lỗi, diễn trò phải làm nguyên bộ, chúng ta là chuyên nghiệp." Thượng Quan Tinh Phong gọi Ngụy Quân lại.

Sau đó để cho hai người một trái một phải đỡ lấy hắn, thật giống như hắn đã không đứng nổi vậy.

Ngụy Quân: ". . ."

Thật là rất chuyên nghiệp.

Chuyên nghiệp đến mức hắn cũng lười chọc ngoáy.

Ngụy Quân đã có thể nghĩ đến, sau khi mở cửa, đám người ngoài cửa kia sau khi nhìn thấy mình sẽ là bộ dáng lệ nóng lưng tròng cùng tức sùi bọt mép.

Quả nhiên.

Sau khi Ngụy Quân lấy bộ dáng đã bị tàn phá xuất hiện, nhóm người ngoài cửa tập thể cao trào.

"Ngụy huynh, ngươi không sao chứ?"

"Quá đáng, các người lại muốn lấy mạng người ta như thế."

"Thượng Quan công tử, ngươi không sợ lọt vào báo ứng sao?"

. . .

Thượng Quan Tinh Phong mặt mang tươi cười nghe người khác mắng hắn.

Người khác nghĩ Thượng Quan Tinh Phong là cười kiêu ngạo.

Thật ra Thượng Quan Tinh Phong là cười thoải mái.

Người khác càng mắng hắn, hắn lại càng cao hứng.

Hơn nữa hắn còn thường thường trêu chọc đám người một chút, hy vọng họ mắng càng ác càng tốt.