Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 3: HAI NAM SINH

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch 

***

Tòa nhà chính của trường Đại học T là một tòa nhà cũ, ba tầng dưới là phòng học thêm, từ tầng bốn trở lên là văn phòng hành chính. Nó nằm ở vị trí trung tâm của trường, mất khoảng mười lăm phút đi từ cổng lớn vào và nghe đâu cuối năm sẽ được xây sửa lại.

Vừa vào đến cổng trường, Tiểu Hạ đã nhận thấy ảnh hưởng rõ rệt của vụ việc đến tất cả sinh viên. Dường như có một bầu không khí đè nén và mơ hồ bao phủ lên toàn trường, khiến mọi người không hít thở nổi. Lúc cô đến không phải là giờ học, đáng lý ra trong sảnh lớn nên nhộn nhịp đông người, thế nhưng lại vắng tanh vắng ngắt, chỉ có bảo vệ đứng ngoài cổng lớn và một nhân viên dọn dẹp vệ sinh đang quét dọn. Tiểu Hạ bước tới hỏi thăm văn phòng của hiệu trường rồi đi lên cầu thang.

Mới đi được vài bước thì đập vào mắt là một chiếc gương soi rất lớn xuất hiện ở góc rẽ cầu thang. Nó lớn đến mức gần như choán hết cả bức tường, làm mọi người dù từ tầng một đi lên tầng hai hay từ tầng hai đi xuống tầng một cũng không tránh khỏi việc in bóng mình trong đó. 

Tiểu Hạ chỉ vô thức cảm thấy chiếc gương có sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt, khiến cô không kìm được mà đi tới gần hơn, soi vào nó và vuốt tóc mình. Cho đến khi cô bỗng phát hiện sắc mặt của mình trong gương vàng vọt bất thường, hai mắt hõm sâu, bấy giờ cô mới dừng động tác vuốt tóc.

Dù cô là người da vàng và thức suốt đêm qua thì cũng không đến mức thế này.

Tiểu Hạ thót tim, chợt nhận ra vị trí trước chiếc gương là hiện trường nạn nhân thứ ba bị chết, bèn vội vàng bước ra xa, nhưng đột nhiên lại xuất hiện ảo giác.

Cô nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn cũng bị thu hút một cách không thể giải thích được giống như cô khi nãy. Cô ấy đi đến trước gương, sửa sang mái tóc, sau đó lại phát hiện bóng dáng của mình trong gương bất thình lình biến mất, chỉ còn lại hư không. 

Cô gái hoảng hốt quay người lại thì thấy một nữ sinh đang đứng đằng sau và đưa lưng về phía mình. Nữ sinh ấy có vóc người tương tự, mái tóc y hệt, quần áo y hệt với cô gái, như thể sau lưng nữ sinh đó cũng có một tấm gương vậy. Còn cô gái như đang nhìn thấy bóng lưng của chính mình. Cô ấy kinh hãi quay lại nhìn chiếc gương ban đầu, rồi sợ mất vía khi lại trông thấy bóng mình trong đó, còn giống bóng lưng cô ấy y như đúc. Hai bóng lưng từ từ quay người lại… và, lại chính là cô ấy.

Cô gái không kịp hét lên đã thấy hai ‘bản thân’ y hệt nhau đều khô quắt queo, chỉ còn lại đầu lâu xương cốt. Đến khi cô ấy sợ chết khiếp trước gương, hai bóng hình kia lại nở nụ cười quái dị, rồi từ từ biến thành máu tươi đầm đìa.

Ảo giác đó khiến Tiểu Hạ hãi hùng đến độ chạy vội lên tầng hai, trốn vào sau bức tường. Cô hít thật sâu, sau đó thò đầu ra khỏi góc tường để xem liệu có phải mình đã xuất hiện ảo giác vì bị ám thị tâm lý quái quỷ gì đó không. Song, cô vừa mới ló đầu ra liền cảm thấy rõ mồn một là có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn cô chằm chằm.

Thôi xong! Cô nghĩ, ắt hẳn là vụ án của Lí Cảnh Minh lần trước đã làm tăng thêm độ nhạy cảm của cô. Cô không phải là nhà ngoại cảm. Về mặt sinh học, hai mắt cô cũng không nhìn thấy được những thứ mà con người không nên nhìn thấy. Tuy nhiên, thể chất của cô vẫn luôn nhạy cảm, lại từng gặp ma. Do đó, cảm giác của cô ‘nhạy’ hơn người bình thường rất nhiều, nên sẽ nhận thấy được những ý niệm cho dù mờ nhạt. Điều này cũng khiến cô có nỗi sợ mà người khác không có.

Cô cho rằng có lẽ người ta sẽ xảy ra hai tình huống sau khi ‘may mắn’ tiếp xúc với ma: Thứ nhất là sau này sẽ không còn sợ ma nữa; Thứ hai là hi vọng về sau đừng gặp lại. Mà, cô là kiểu thứ hai.

Tiểu Hạ lại thò đầu ra liếc trộm, tình hình vẫn y như trước. Điều đó khiến cô vừa sợ vừa tức, chẳng biết mình xui xẻo thế nào mà cứ năm lần bảy lượt dính vào những chuyện mà con người không nên can dự như này. Cô đã từng thuyết phục bản thân bằng lý luận của Chu Nhĩ Đán* trong Lục phán của Liêu Trai, rằng: Đừng sợ ‘chúng’, ‘chúng’ giết chết mình rồi thì mình cũng giống ‘chúng’ thôi, có gì đáng sợ đâu. Ngặt nỗi, nói đạo lý và hô khẩu hiệu tất nhiên là rất dễ, nhưng thực tế bắt tay vào làm lại là hai việc khác nhau. Chẳng hạn như, bây giờ cô đang rất muốn nhảy tới trước gương, lớn tiếng hỏi ‘nó’ có ý gì, nhưng cô lại không dám, mà chỉ có thể nấp ở đây nhìn trộm.

Có lẽ nỗi sợ hãi cái chết mới là nỗi sợ hãi nguyên sơ nhất của con người.

May mà cô chỉ làm công tác tư vấn, và sẽ chỉ đến trường vào ban ngày. Chắc ‘nó’ sẽ không hại được đến cô. Còn về ảo giác… chẳng mấy chốc sẽ qua thôi. Nghĩ vậy, Tiểu Hạ đi gặp hiệu trưởng để làm công việc tư vấn của mình. Có điều, lúc rời đi, cô lại rầu cả ruột.

Trừ khi nhảy từ tầng cao nhất xuống, nếu không cô sẽ lại phải đi ngang qua chiếc gương lớn kia.

Trong lúc đang băn khoăn, bỗng nhiên có hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía trước. Tiểu Hạ mừng rỡ đến độ lập tức gọi to: “Lưu Thiết, Nghê Dương!” Trong hành lang trống vắng, tiếng gọi đột ngột đó khiến hai cậu nam sinh giật mình. 

“Chị Tiểu Hạ, sao chị lại ở đây?” Hai người thoáng nhìn nhau.

Tiểu Hạ hớn hở đi tới. Khí chất tươi mới đầy sức sống của họ xua đi bớt tâm trạng phiền muộn trong cô.

Hai chàng trai này là nhân viên phục vụ của quán rượu “Người về trong đêm”. Dạo đó, cô ở lại chỗ Nguyễn Chiêm, mặc dù không xuất hiện dưới quán, nhưng sau một một thời gian dài, hai người họ hay chạy lên chuyển hàng nên vẫn biết cô. Mới đầu, họ còn tưởng ông chủ “người tình quốc dân” của cánh phụ nữ đang giấu người đẹp trong lâu đài. Về sau, thấy cảnh nhướng mày trừng mắt cùng với thái độ lạnh nhạt kỳ quặc giữa Nguyễn Chiêm và Tiểu Hạ, họ mới biết có lẽ hai người là kẻ thù từ kiếp trước thì đúng hơn. Tuy nhiên, Tiểu Hạ lại chung sống rất vui vẻ với họ. Họ cũng rất thích bà chị dễ gần, vui tính này. Cô lý giải cho việc đó như sau: cô vốn là người tốt bậc nhất, việc tạo thành cục diện đối đầu là do “ai đó”, dù sao trách nhiệm không thuộc về cô là được.

“Công việc ấy mà.” Cô đáp. Lần này, cho dù cặp mắt đỏ ngầu kia vẫn nhìn cô chòng chọc thì cô cũng chẳng sợ đi xuống lầu nữa.

“Việc gì hả chị?” Nghê Dương tính tình hoạt bát, tò mò hỏi, “Không phải là bí mật gì không thể nói chứ chị? À, phải rồi, chị là luật sư, chắc chắn chị đến vì vụ án của trường rồi. Nghe nói, phụ huynh của mấy nữ sinh kia cũng đã đến cả.” Cậu ta nói câu này đúng lúc bọn họ đi ngang qua chiếc gương. Tiểu Hạ vẫn lạnh sống lưng, nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi mỗi bên khoác một tay của hai cậu nam sinh tỏa nắng.

Quả nhiên vẫn là người đông sức lớn.

“Văn phòng luật của bọn chị phụ trách cố vấn pháp lý cho trường. Chị đến để hỗ trợ nhà trường.” Tiểu Hạ nói, “Về phần những vấn đề khác là bí mật nghề nghiệp, không tiện tiết lộ.” 

“Thôi đi, chuyện này còn bí mật gì nữa, đồn khắp trong trường rồi kìa.”

“À, kể chị nghe xem nào!” Tiểu Hạ đứng trên bậc thềm đá ở lối vào tòa nhà chính và gặng hỏi Nghê Dương. Có lẽ, việc thích hỏi rõ ngọn ngành là bệnh nghề nghiệp của cô, nhưng cô cũng nên điều tra tình hình từ những người biết chuyện.  

“Có phí cho người cung cấp thông tin không chị?”

“Em xem nhiều phim cảnh sát quá.” Tiểu Hạ đánh Nghê Dương một cái, “Công dân phải có nghĩa vụ phản ánh đúng sự thật. Giờ thì cậu thực hiện nghĩa vụ ngay, kẻo tôi xui ông chủ của cậu trừ lương cậu đấy.”

“Lâu rồi chị không đến đó, ông chủ của em có lẽ cũng quên mất chị là ai rồi ấy chứ.”

“Chị có bản lĩnh khiến anh ta nhớ ra chị nhé!”

“Có bản lĩnh khiến ông chủ của em đau đầu thì có.” Lưu Thiết vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cười nói. Cậu ta vốn dĩ là người khá ít nói và hay ngại ngùng, ngoại trừ những lúc ở trên sân bóng rổ. Song, cậu ta lại thoải mái hơn với  một người thân thiện và dễ tính như Tiểu Hạ.

“Cậu khen phái nữ như thế thì sẽ chẳng có cô gái nào thích đâu.” 

“Nhưng cậu ta được lòng các cô gái lắm đấy chị.” Nghê Dương nói xen vào, “Em cũng là chủ lực của đội bóng rổ trường, nhưng fan của em chỉ bằng một nửa cậu ta. Thậm chí, người đầu têu vụ này cũng là một trong những thành viên thuộc đội cổ động của cậu ta, học kỳ trước còn có tin đồn mập mờ với nhau kìa.”

“Thật hả?” Tiểu Hạ ngạc nhiên.

“Chị đừng nghe cậu ta nói linh tinh.” Lưu Thiết đỏ mặt, “Đó là em muốn làm bài nghiên cứu về văn hóa dân gian của Tương Tây. Mà quê cô ấy lại ở Tương Tây, thế nên em mới tìm gặp cô ấy để hỏi thăm.”

“À, hóa ra là vì học tập, chuyện nghiêm chỉnh đây.” Tiểu Hạ nói với giọng trêu chọc, nhưng nghĩ đến cô gái đáng thương đã bỏ mạng, cô lại cảm thấy không nên nói đùa như vậy. Chẳng qua là cô thích nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Lưu Thiết mà thôi. Phái nữ thời này quá mạnh mẽ, bởi vậy những chàng trai thẹn thùng như kiểu của Lưu Thiết rất được ưa thích. Đâu giống như ai kia, bề ngoài dịu dàng nhã nhặn, lòng dạ lại lạnh lẽo vô tình. Phụ nữ mắt mù mới ‘chấm’ đàn ông như thế, mặc dù xem ra, hiện tại thật sự vẫn còn rất nhiều phụ nữ bị mù.

“Dù sao thì cứ kể cho chị về chuyện của cô ấy đi!” Tiểu Hạ tiếp tục dò hỏi.

“Cơ mà sắp bốn giờ rồi, bọn em còn phải đi làm.” Nghê Dương nhìn đồng hồ đeo tay, “Hay tối nay chị đến quán rượu đi, em sẽ kể tỉ mỉ cho chị nghe.”

“Đến quán rượu…” Khuôn mặt của Nguyễn Chiêm vụt hiện ra trong đầu Tiểu Hạ. Cô ngần ngừ một thoáng, rồi đáp, “Được, 8 giờ tối nhé!” Có lẽ cô nên đi thăm gã đáng ghét đó, nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng đã từng giúp đỡ cô.

 Sau khi chào tạm biệt Tiểu Hạ, Lưu Thiết bèn hỏi Nghê Dương: “Sao cậu cứ bảo chị Tiểu Hạ đến quán bar bằng được thế?”

“Cậu không muốn nhìn thấy anh chủ dịu dàng nhất trên thế giới tối sầm mặt à?”

“Vây nên tớ mới nói thằng ranh nhà cậu là đồ xấu xa nhất mà lại.” Lưu Thiết cười.