Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lục Minh chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía phòng vệ sinh đối diện.

Ở đó, máy điều hòa bật thấp một cách bất thường, nhà vệ sinh giống như biến thành một kho lạnh.

Lục Minh vẫy tay một cái.

Một U hồn hơi mờ từ đầu ngón tay hắn nhảy ra, đi vào phòng vệ sinh.

Mọi thứ trong phòng vệ sinh lập tức rơi vào trong mắt Lục Minh.

...

Chuyện thú vị xảy ra rồi.

U hồn chia sẻ tầm nhìn với Lục Minh.

Lúc này, hắn có thể nhìn thấy được vách ngăn trong phòng vệ sinh tầng mười ba của cao ốc Tinh Tế phát sinh biến hóa.

Một điểm đen đột nhiên xuất hiện từ phía trên nhà vệ sinh, điểm đen nhanh chóng bành trướng, cuối cùng biến thành một hắc động có đường kính khoảng nửa mét không ngừng quay tròn.

Cảnh tượng thần kỳ này thậm chí còn khiến Lục Minh, người gần như không có chút dao động cảm xúc nào, cũng phải trì trệ một chút.

Giây tiếp theo, hắn nhanh chóng bước lên, chủ động mở cửa phòng vệ sinh, đứng trước vòng xoáy màu đen kia.

Trong mắt U hồn, hắc động là một thứ không tồn tại trong thế giới thực.

Đen như mực, không ngừng bốc lên hơi lạnh, U hồn có thể nhìn thấy, nhưng lại không cách nào đụng vào.

Nhưng đối với Lục Minh mà nói, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này, nhưng hắn hoàn toàn có thể kết luận rằng thứ này thực sự tồn tại.

Dường như có một sức hút kì lạ nào đó thôi thúc Lục Minh chủ động tiếp cận hắc động hơn.

Mãi đến tận khi sau lưng Lục Minh vang lên tiếng sủa thê lương inh ỏi thì hắn mới tỉnh lại.

"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

Lục Minh quay đầu lại, lúc này nhìn thấy con chó của mình lông tóc xù hết cả lên, nhìn như một con sư tử! Nó nhìn chằm chằm vào hắc động, giống như bên trong đó đang chứa một thứ khủng bố nào đó!

Trực giác của động vật vẫn luôn rất nhạy bén.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lục Minh, Hi Vọng cũng quay đầu lại. Trong mắt của nó tràn đầy sự lo lắng, kháng cự và sợ hãi.

Lục Minh lắc đầu.

"Rất thú vị, không phải sao?"

Không thể nghi ngờ, hắc động ma mị này xác thực là rất thú vị.

Và nó thú vị đến mức có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lục Minh.

Hình như Hi Vọng cũng cảm nhận được chủ nhân đã quyết định rồi, nó tru lên hai tiếng, sau đó nằm rạp trên mặt đất không nói nữa.

Gió lạnh thổi qua, thổi bay lông của Hi Vọng, cũng thổi tung góc áo của Lục Minh.

Lục Minh thu hồi những U hồn đang rong chơi trong cao ốc Tinh Tế, chủ động tiến về phía hắc động.

Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay tái nhợt và hắc động chạm nhau.

...

Hi Vọng nhìn thấy rất rõ, sau khi đầu ngón tay của Lục Minh chạm vào hắc động thì thân ảnh của hắn đột nhiên vặn vẹo.

Hắn giống như bị hút vào bên trong hắc động kia rồi, chưa đến hai giây, thân ảnh của Lục Minh đã hoàn toàn biến mất.

Hi Vọng đứng phắt dậy.

Nó nhìn chằm chằm hắc động trước mặt, hai mắt sáng lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, Hi Vọng giống như đã khắc chế được nỗi sợ hãi của bản thân, run rẩy đi về phía trước.

Nó vọt lên, chạm vào hắc động.

Sau đó, nó cũng nhanh chóng bị hút vào bên trong.

...

Lạnh lẽo.

Nhiệt độ thấp đến cực đoan.

Khi Lục Minh mở mắt ra lần nữa, đó chính là cảm giác của hắn.

Thân là sát thủ, điều kiện thân thể của Lục Minh vô cùng xuất sắc, nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng bị gió lạnh ở đây làm cho rùng mình.

Khung cảnh trước mắt Lục Minh dần hiện ra, đó là một thế giới tuyết màu trắng.

Núi tuyết, đất đông cứng.

Tầng băng, tuyết đọng.

Lạnh lẽo cắt da cắt thịt.

Thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi đến, giống như lưỡi dao gọt trên mặt, khiến da mặt Lục Minh đau nhức.

Tình thế vật đổi sao dời thế này cũng không khiến Lục Minh đánh mất năng lực suy nghĩ.

Hắn dùng sức quấn chặt quần áo trên người, bắt đầu suy nghĩ.

“Sau khi mình chạm vào hắc động kia thì bị đưa đến nơi này.”

“Truyền tống? Hay là Huyễn thuật?”

“Chắc là Truyền tống rồi.”

Nhớ đến toàn bộ quá trình truyền tống, Lục Minh nghĩ ngợi, sau đó nhận xét.

“Mượt mà như tơ.”

Quá trình truyền tống cũng không đến nỗi nào. Lục Minh cảm thấy giống như là nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra.

“Vậy thì, vấn đề còn lại chính là...”

Nghĩ đến đây, Lục Minh ngẩng đầu quan sát thế giới xa lạ này.

“Nơi này là đâu?”

Vấn đề này tạm thời chưa có lời giải.

Mà trong lòng Lục Minh còn có một vấn đề bức thiết khác.

“Hi Vọng phải làm sao?”

Ngay khi Lục Minh đang nhung nhớ Hi Vọng của mình thì một vòng xoáy màu đen lại hiện ra. Giây tiếp theo, Hi Vọng nhào ra ngoài bằng tư thế chó ăn phân, té lăn quay bên chân Lục Minh.

Gương mặt Lục Minh lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Hi Vọng.

“Vậy thì bây giờ chỉ còn lại một vấn đề thôi.”

Mà mấy giây sau, Lục Minh cũng đã tìm được đáp án của vấn đề này.

Gió lạnh thổi qua, tuyết trên mặt đất tung bay.