Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)

Chương 17. Một Người Không Có Phần Diễn (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ba mươi phút sau.

"Có ai không?"

"Có người sống sao?"

"Chết cũng được, có ai không?"

Giọng nói của Liễu Bình vang vọng rất lâu trong không gian trống trải dưới mặt đất này, thế nhưng hắn không nhận được lời đáp lại nào cả.

Hắn chán nản buông tay, đá bay quan tài bên cạnh ra ngoài.

Quan tài là trống rỗng.

Nhìn về phương hướng mà hắn tới, trên đường đi, không ít quan tài đều bị hắn lật lên, thế nhưng không thấy bất cứ một thi thể nào cả.

Tất cả quan tài đều trống rỗng.

Mình đã khôi phục ý thức.

Chẳng lẽ người chết tại nơi này đều giống như mình, đều khôi phục ý thức?

Như vậy...

Sư phụ đâu?

Liễu Bình đi tới trước một quan tài, đưa tay luồn vào trong, chạm tới từng vết cào trong vách quan tài.

"...Vết cào do ngón tay để lại đều hơi vặn vẹo..."

Hắn lẩm bẩm.

Một bức tranh hiện lên trong đầu hắn.

Người đã chết bỗng tỉnh lại, bởi vì nguyên nhân nào đó, nó ở trong quan tài dùng ngón tay cào mạnh vào vách quan tài.

Thế nhưng những vết cào này quá lộn xộn, hẳn không phải là vì lưu lại tình báo hay ký hiệu gì cả.

Liễu Bình nhìn chăm chú vào những vết cào kia, yên lặng tưởng tượng động tác của đối phương, trong đầu bỗng hiện lên hai từ.

Sợ hãi và...

Đau đớn.

Liễu Bình đứng dậy, đi tới trước một quan tài khác.

Trong quan tài gỗ này cũng không có nhiều vết cào, thế nhưng lại có một bãi vết máu màu đen đã khô.

Hắn liếc nhìn qua, rồi bước tới chiếc quan tài thứ ba.

Rìa chiếc quan tài này có vết một bàn tay lõm thật sâu vào trong.

Liễu Bình vươn tay, nhấn tay vào trong vết tay đó...

"Dấu vết này giống như đang liều mạng tóm chặt lấy quan tài, không muốn rời đi..."

Hắn thở dài, lấy một viên Tích Cốc đan từ trong túi trữ vật ra, nhét vào miệng rồi chậm rãi nhai nát.

Không thể tưởng tượng.

Nơi này lại là thế giới Tử Vong.

Là một người sống vừa mới khôi phục ý thức, mọi chuyện đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn, thật sự không thể đoán trước điều gì.

"Hiện tại ta cần trợ giúp."

Hắn nói.

Xung quanh chỉ có tiếng gió gào rít.

Không ai, cũng không có bất cứ thứ gì để ý tới hắn.

Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ liên tục lấp lóe:

"Ngươi đã bị khóa chặt!"

"Thời gian còn thừa: Hai giờ năm mươi ba phút."

Liễu Bình nhìn về hai hàng chữ nhỏ mà cảm giác nguy cơ xuất hiện trong lòng.

Vị kiếm tu kia vẫn còn đang tranh thủ thời gian cho mình.

Hiện tại cần phải nhanh chóng nghĩ cách mới được!

Thế nhưng mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, lại ở trong một thế giới Tử Vong hoàn toàn không hiểu, làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi quái vật săn đuổi chứ?

Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nói với hư không:

"Này, vừa rồi suýt nữa ta đã bị xử lý!"

"Đáng nhẽ lúc đầu ta có thể dịch chuyển tới đại doanh Tây Hoang, thế nhưng vì giúp ngươi chạm tới thi thể người kia, mới bị quái vật khóa chặt, lúc nào cũng có thể bị giết chết... trợ giúp mà ngươi nói đâu?"

Một lúc lâu sau...

Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:

"Ngươi chạm tới Vương Thành (Quái vật)."

"Danh Sách đã có được tình báo của thi thể này."

"Đã hoàn thành việc phân tích."

"Tìm kiếm chủng loài quái vật từ trong kho dữ liệu Hư Không, tiến hành đối ứng kiểm tra."

"Kết quả: Không có giống loài phù hợp."

"Ngươi phát hiện một loại quái vật chưa có trong kho dữ liệu."

"Danh Sách có được kết luận sơ bộ như sau: "

"Quái vật này là chủng loài đặc hữu của thế giới Tử Vong, khá là thú vị."

"Ngươi cần tiếp tục tìm kiếm tình báo rõ ràng hơn, tìm ra tất cả chân tướng được ẩn giấu phía sau."

"Xét thấy ngươi đã tiến hành một lần chém giết mạo hiểm, trợ giúp Danh Sách phát hiện giống loài chưa biết..."

"Với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, sẽ dành cho ngươi sự trợ giúp nhất định."

"Chúc mừng."

"Ngươi nhận được năng lực siêu phàm sau: "

"Pháp thuật loại Thần Bí: 'Một Người Không Có Phần Diễn'."

Tất cả chữ nhỏ lấp lóe rồi dần dần biến mất.

Liễu Bình không nhịn được mà nói: "Này, trợ giúp như vậy là sao? Đao của ta đã bị gãy mất, ít nhất ngươi cũng phải đưa cho ta một vũ khí chứ, cái 'Một Người Không Có Phần Diễn' là có tác dụng gì?"

Rất nhanh, lại một hàng chữ mới xuất hiện trước mắt hắn:

"Đừng coi thường năng lực này, trong thế giới vô tận, càng là thứ không thể giải thích lại càng mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi."

Liễu Bình rất hứng thú, vội vàng hỏi: "Thật sự mạnh như vậy sao? Năng lực này có thể làm được cái gì?"

Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

"Pháp thuật loại Thần Bí: Một Người Không Có Phần Diễn."

"Năng lực biểu diễn."

"Cứ mười hai giờ lại có thể sử dụng một lần, thời gian tác dụng là mười lăm phút đồng hồ."

"Khi ngươi sử dụng nó, ngươi sẽ tiến vào trạng thái giấu tài tầng sâu nhất, rất nhiều pháp tắc trên thế giới đều tránh ngươi, ngươi sẽ không làm cho bất cứ tồn tại nào chú ý quá mức."

"Nói đơn giản chút đi." Liễu Bình cau mày nói.

Những chữ nhỏ cũng nhanh chóng xuất hiện, kết luận:

"Nói đơn giản chính là..."

"Chúng sinh vạn vật khi nhìn thấy ngươi, đều coi ngươi trở thành rác rưởi không chút giá trị nào cả."

Liễu Bình trở nên trầm mặc.

Rác rưởi...

Hắn nhìn về phía mấy dòng chữ trong hư không, nói với vẻ khó khăn: "Chẳng lẽ đây chính là năng lực mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi sao?"

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện coi như trả lời:

"Bị người coi như là rác rưởi, chính là một chuyện cực kỳ lợi hại, cố lên!"

Những chữ nhỏ này lấp lóe rồi biến mất hoàn toàn trước mắt Liễu Bình, chỉ còn để lại hai hàng chữ nhỏ:

"Ngươi đã bị khóa chặt."

"Thời gian còn lại: Hai giờ bốn mươi tám phút."

Bóng đêm cùng sương mù xen lẫn với nhau.

Quan tài vô tận sắp hàng lít nha lít nhít, kéo dài tới phương xa, biến mất tại khu vực bị sương mù bao phủ.

Gió...

Gió lạnh lẽo gào rít thổi qua, phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết, giống như vô số quỷ thần ẩn thân trong bóng đêm, cùng nhau phát ra những tiếng thúc giục.

Liễu Bình nhìn về phía con đường âm u tĩnh lặng phía trước, không khỏi nhớ lại những lời mà người tu hành kia đã từng nói:

"...Bọn chúng sẽ đuổi bắt thân thể cùng linh hồn của ngươi, tới khi biến ngươi thành nô lệ!"

Liễu Bình hít sâu lấy lại bình tĩnh, thế nhưng vẫn cảm thấy đôi phần tức giận.