NGÃ HỮU NHẤT KIẾM (Bản dịch)

Chương 2. Chiếc váy màu trắng đó (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, một người phụ nữ từ từ đi ra.

Nạp Lan Ca xuất hiện trong một chiếc váy trắng muốt, không nhuốm bụi trần, dung mạo xinh đẹp, đặc biệt là dáng người ‘tiền đột hậu kiều’, đường cong đầy đặn, bấy nhiêu quả thực đủ để khiến cho bất kỳ nam nhân nào sa vào rồi thì khó mà thoát ra được.

Nàng đang cầm trên tay một quyển sách cổ.

Nạp Lan Ca!

Ở phía Bắc của Nam Châu thì Nạp Lan là đẹp nhất.

Nàng là một trong hai đại mỹ nhân ở Nam Châu!

Đứng bên cạnh Nạp Lan Ca còn có một lão già mặc đồ đen.

Nạp Lan Ca đột nhiên ngồi xuống đối diện với Diệp Quan, Diệp Quan vội vàng lấy hôn ước ra đặt xuống trước mặt Nạp Lan Ca: “Nạp Lan cô nương, hôm nay ta tới đây là để từ hôn! Nàng yên tâm, Diệp Quan ta là một người biết thân biết phận, ta sẽ không mặt dày bám riết, nàng hãy cầm văn thư đi, từ giờ trở đi chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa!"

Nói xong, hắn đặt hôn ước xuống, xoay người bỏ chạy.

Nạp Lan Ca đột nhiên nói: "Đợi đã!"

Diệp Quan dừng lại, xoay người nhìn về phía Nạp Lan Ca, cảm thấy nghi hoặc.

Nạp Lan Ca bỗng lấy ra một chiếc hộp đưa cho hắn.

Diệp Qua có chút khó hiểu

Nạp Lan Ca nói: "Trong hộp là một viên Hỗn nguyên đan, ta không biết sức khỏe huynh rốt cuộc là có vấn đề gì nhưng ta hy vọng nó có thể giúp ích cho huynh!"

"Tiểu thư!"

Ở phía bên cạnh, lão giả áo đen sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Viên Hỗn nguyên đan linh phẩm này là Phí đạo sư đưa cho tiểu thư, dùng để tu luyện. Ở thư viện Quan Huyền, nó cực kỳ hiếm thấy, người... "

Nạp Lan Ca quay đầu liếc lão già kia một cái thì sắc mặt ông ta nhất thời trở nên khó coi, không dám cãi lại nửa lời.

Nhìn chiếc hộp trước mặt, Diệp Quan sững người trong giây lát.

Linh phẩm!

Đan dược được chia thành chín cấp, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, trên cửu phẩm là nhân phẩm, trên nhân phẩm là linh phẩm, một viên đan dược cấp linh phẩm trị giá ít nhất cũng phải hai vạn viên linh tinh.

Cho dù hắn có làm thế tử thì tiền lương hàng tháng ở Diệp phủ chỉ có một trăm viên linh tinh thôi!

Vả lại đan dược trị giá hai vạn thật sự quá quý giá!

Diệp Quan nhìn chiếc hộp trước mặt với vẻ kinh ngạc.

Nạp Lan Ca đột nhiên đặt hôn ước lại vào tay Diệp Quan, nhẹ nhàng nói: "Nếu viên linh đan này vô dụng thì ta sẽ đưa huynh đến học viện Quan Huyền nhờ đạo sư của ta kiểm tra sức khỏe cho huynh!"

Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói: "Nạp Lan tiểu thư, chuyện này..."

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quan, cười nói: "Cố lên!"

Nói xong nàng đứng dậy rời đi.

Diệp Quan cứ nhìn chăm chăm vào tờ hôn ước trước mặt, im lặng không nói gì một lúc lâu.

Bên trong sảnh trong.

Lão giả áo đen đứng kế bên Nạp Lan Ca, sắc mặt âm trầm: “Tiểu thư, vì sao người không đồng ý? Bây giờ tu vi của hắn đã không còn, hắn chỉ là một người bình thường, hơn nữa theo ta được biết, hắn sắp bị trục xuất khỏi học viện Quan Huyền, một khi bị đuổi học thì hắn sẽ không còn giá trị gì nữa, đến lúc đó nhà họ Diệp nhất định sẽ vứt bỏ hắn ta. Còn tiểu thư thì khác, người không chỉ trở thành đệ tử thân truyền của Phí đạo sư mà còn thức tỉnh được thể chất thánh linh ở tuổi trung niên trong truyền thuyết, trong tương lai thậm chí có thể trở thành đệ tử đứng đầu của học viện Quan Huyền! Có thể nói, tiểu thư và hắn căn bản không phải người ở cùng một thế giới! Người..."

Nạp Lan Ca bất ngờ xoay người tát ông ta một cái.

Bốp!

Một tiếng tát trong trẻo vang lên, gương mặt bên phải của lão giả áo đen lập tức sưng đỏ!

Lão giả áo đen sửng sốt: “Tiểu thư. . . "

Nạp Lan Ca quay đầu nhìn thoáng qua Diệp phủ, ánh mắt kiên định: “Đừng nói chỉ là huynh ấy mất đi tu vi, cho dù mất đi tính mạng, căn nguyên thì ta - Nạp Lan Ca vẫn sẽ gả cho huynh ấy, chỉ cần huynh ấy là nam nhân thì ta đều sẽ gả!"

Lão già áo đen bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng: “Tiểu thư, người rốt cuộc thích hắn ở điểm nào chứ!"

Nạp Lan Ca liếc ông ta: “Đẹp trai, lễ độ, tốt tính!"

Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi!

Lão già áo đen nét mặt cứng đờ, tràn ngập hoang mang.

Sau khi trở lại sân sau, Diệp Quan bước vào phòng, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất và lấy ra một cái tháp nhỏ màu đen.

Hắn chắp hai tay trước ngực, rất nhanh, linh khí từ bốn phía đột nhiên từ từ vọt về phía hắn, nhưng khi luồng huyền khí đó tiến vào trong cơ thể hắn thì lại không được hấp thụ mà là cứ vậy hoàn toàn tiêu biến.

Một lúc lâu sau, Diệp Quan mở mắt ra, trong lòng có chút thấp thỏm không yên: "Tháp gia, đủ chưa?"

Sau một hồi, Tiểu Tháp nói: "Đủ rồi!"

Diệp Quan phấn khích nói: "Tháp gia, tu vi của ta có thể khôi phục lại được sao?"

Một tháng trước, tu vi của hắn đột nhiên biến mất, sau đó mới biết thì ra nguyên nhân là bởi vì cái tháp nhỏ này, nó nói rằng hắn phải tu luyện mỗi ngày, cung cấp huyền khí cho nó, chờ tới khi nó tỉnh lại nhất định sẽ có rất nhiều lợi ích.