Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một màn diễn ra khiến toàn bộ Xích Diễm quân cùng Hồng Cân quân xôn xao.

Mọi người lắp bắp kinh hãi, quả thực không dám tin.

Nhất là bên Hồng Cân Quân, thiếu chút nữa đem tròng mắt đều trừng ra ngoài.

Thân hình Giang Thạch thấp bé, còn không cao đến eo của Dương Liên lại ẩn chứa khí lực khổng lồ như vậy?

Một chiêu đánh lui Dương Liên bảy tám bước, điều này sao có thể?

Gương mặt Triệu Thiên Long trong nháy mắt âm trầm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm Giang Thạch, nắm tay theo bản năng nắm lại.

Trái lại Dương Hồng Thiên bên kia, nhất thời lộ ra nụ cười nồng đậm.

-Tốt, thật sự là tốt, ha ha ha...

Hắn cất tiếng cười to, mở miệng quát: "Nổi trống trợ uy cho ta!’’

Thùng thùng thùng......

Trong Xích Diễm quân lập tức vang lên tiếng trống trận, thanh âm cuồn cuộn khiến người ta chiến huyết mênh mông, hào hùng vạn trượng.

Xích Hỏa lão đạo, Xích Long lão đạo đều là nắm tay, đem trái tim đều vọt lên cổ họng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Giang Thạch cư nhiên chiếm thượng phong, nhất thời lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

-Vị đệ tử này ghê gớm, ghê gớm a......

Xích Long lão đạo sắc mặt biến ảo.

-Cho dù là thân thể Kim Cương, cũng không gì hơn cái này chứ?

Trong chiến trường.

Dương Liên thân hình to lớn, miệng hổ đau đớn, sắc mặt xanh thước, nhìn thấy mình một đường vậy mà rút lui xa như vậy, quả thực muốn bị tức điên rồi.

Từ khi hắn nhập thế tới nay vẫn luôn là hắn lấy lực áp người, hắn còn chưa từng gặp qua có người có thể thắng được chính mình ở trên phương diện khí lực?

Nhưng hôm nay lại bị một tên thấp hơn mình không biết bao nhiêu, gầy hơn không biết bao nhiêu cho một kích đánh lui xa như vậy?

Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!

Lực lượng của tiểu tử này làm sao có thể so với mình còn mạnh hơn?

Nhưng rất nhanh hắn nhìn thấy Giang Thạch cư nhiên chủ động nhào qua, hắn càng thêm phẫn nộ rống to một tiếng, kéo Lang Nha Bổng thô to, lần nữa vọt tới.

-Tiểu hầu tử, ta muốn xé sống ngươi! Đi chết đi!

Gào thét một tiếng, Lang Nha Bổng thô to luân chuyển, mang theo một cỗ khí lưu cuồng mãnh, lần nữa hung hăng nện tới hướng Giang Thạch.

-Ngươi mới đi chết!

Giang Thạch hét lớn, tất cả kình lực toàn thân đều mãnh liệt mà ra, thân hình nhỏ gầy ẩn chứa không biết bao nhiêu lực lượng khủng bố, đại phủ lần nữa hung hăng nện vào lang nha bổng.

Đang!

Lại là một trận khí lưu khủng bố quét ngang bốn phía.

Lần này so với lúc trước còn khủng bố hơn.

Thanh âm chói tai khiến cho rất nhiều người trong hai quân đều dùng sức bịt lỗ tai lại, phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác được một trận khổ sở trong ngực bụng, nhịn không được ghê tởm buồn nôn.

Cuối cùng thân thể của Giang Thạch cùng Dương Liên hung hăng lui ra ngoài lần nữa.

Nhưng cũng giống như lúc trước, Giang Thạch vẫn lùi lại hai ba bước liền nhanh chóng dừng lại, cổ họng ngòn ngọt, thở dốc kịch liệt, thở khò khè rung động.

Mà Dương Liên cũng là một hơi liên tục lui ra hơn mười bước, đem mặt đất cho giẫm nát bấy, vô cùng thê thảm.

Hai bàn tay rốt cuộc không cách nào bảo trì hoàn chỉnh, máu tươi đầm đìa, hổ khẩu đều bị sinh sinh chấn nứt, huyết thủy màu đỏ tươi dọc theo lang nha bổng nhanh chóng để lại, một giọt lại một giọt chảy xuống đất.

Một màn đáng sợ này lại khiến mọi người hai quân hoảng sợ.

Ánh mắt của vô số người đều hướng về phía Giang Thạch.

Tất cả mọi người không thể tin vào mắt mình.

Trời sinh thần lực?

Triệu Thiên Long ánh mắt kinh sợ, nhìn về phía Giang Thạch.

-Sao có thể thế được?

Trong Hồng Cân quân bọn họ xuất hiện một Dương Liên, cũng đã đủ kinh khủng, chính là quái thai hiếm có trong thiên hạ, nhưng trong quân địch lại xuất hiện một quái thai còn kinh khủng hơn Dương Liên?

-Ha ha ha ha...

Dương Hồng Thiên áo xanh giáp xanh, đột nhiên cất tiếng cười ha hả, rốt cuộc chịu không nổi, mở miệng quát: "Giang Thạch nghe lệnh, chém giết Dương Liên cho ta, hôm nay giết chết Dương Liên, muốn cái gì thưởng cái đó!’’

Giang Thạch Mệt thở hổn hển, hai tay như nhũn ra, ánh mắt nghiêm nghị:

Lại nhìn về phía đối diện.

Dương Liên!

Quả nhiên đủ khủng bố!

Liên tục hai kích, chính mình tuy rằng áp chế đối phương, nhưng là thể lực cũng là tiêu hao đến quá sức, cảm giác được thân thể giống như là bị vét sạch đồng dạng.

Muốn giết chết Dương Liên, nói dễ vậy sao?

"Tổng binh, Giang Thạch đã chiếm thượng phong, sao không nhân cơ hội tiến công, nhất định có thể đại thắng!"

Xích Hỏa lão đạo vội vàng chạy tới, mở miệng nói.

"Không, ta muốn Giang Thạch triệt để giết chết Dương Liên, chỉ có ở trong quyết đấu giết chết Dương Liên, mới có thể chân chính chấn nhiếp quân tâm địch nhân!"

Dương Hồng Thiên lãnh khốc mở miệng.

-Tiểu hầu tử, tiểu hầu tử, ta muốn giết ngươi!

Hay tay Dương Liên chảy máu, ánh mắt phẫn nộ, lồng ngực thở dốc so với Giang Thạch còn kịch liệt hơn, kéo Lang Nha Bổng thô to lần nữa vọt tới hướng Giang Thạch.

Giang Thạch cắn răng một cái, kéo Tuyên Hoa Đại Phủ, lại nhào tới.

Đang!

Lại là một kích chói tai, Hỏa tinh bắn tung tóe khắp nơi.

Sau đó hai đạo thân hình một lớn một nhỏ trực tiếp oanh sát lên ở trong chiến trường, giống như là hai đầu hung thú khủng bố đồng dạng, thanh âm binh khí va chạm điếc tai liên tục vang lên.

Mỗi một kích đều ẩn chứa lực lượng cực lớn mà người thường không thể tưởng tượng được, chỉ riêng âm thanh đã chấn động màng nhĩ rất nhiều người đau đớn, khí huyết dâng lên.

Chỉ thấy hai quân chấn động, vô số người trong lòng sôi trào.

Bất quá Giang Thạch không chịu nổi, Dương Liên bên kia lại càng chịu không nổi.

Liên tục hơn mười kích đối binh, máu loãng trên hai tay Dương Liên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thảm, đến cuối cùng hai cái bàn tay đều bị chấn nát bấy, con mắt trừng lên, lộ ra kinh hãi.

Đang!

Lại là một lần va chạm khủng bố, lang nha bổng thô to trong tay Dương Liên rốt cục cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp bị bắn bay lên cao, hung hăng nện ở xa xa.

Dương Liên sắc mặt kinh hãi, xoay người rời đi.

Triệu Thiên Long càng là đột nhiên biến sắc, trường kiếm trong tay đột nhiên xuất khiếu, mở miệng hét lớn: "Mau cứu Dương Liên, giết cho ta!"

-Giết chết Dương Liên, đánh tan phản quân, giết!

Dương Hồng Thiên bên này cũng rút trường kiếm ra, đột nhiên rống to.

-Giết a!

-Xông lên!

Đại quân hai bên rốt cuộc cũng không được giằng co được nữa, đông nghịt như là thủy triều nhanh chóng xông về phía nhau.

Vô số người đang chém giết lẫn nhau, liếc mắt nhìn lại chỉ cảm thấy vô biên vô hạn, khắp nơi đều là bóng người.

Bất quá Xích Diễm quân khí thế như cầu vồng, quân tâm đại chấn, không thể nghi ngờ càng thêm khủng bố.

Trái lại Hồng Cân Quân, lòng người mê muội, mặt mỗi người đều mang hoảng loạn, chưa chân chính vọt tới cùng một chỗ cũng đã sinh ra ý khiếp đảm, lộ ra bại cục.

Giang Thạch thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thừa dịp loạn quân đánh giết, bàn tay run rẩy, vội vàng nhanh chóng lấy khôi phục đan trong lòng ra, rút nắp, như không cần tiền đổ vào trong miệng, sau đó nhanh chóng rút lui, tìm một chỗ tạm thời tránh qua đám người.

Keng keng keng!

-Không!

Đối mặt một cái, cả chiến trường kêu thảm thiết liên tục, máu tươi tung tóe.

Đi lên đã có vô số người vì đó mà chết thảm.

Thể lực Giang Thạch đang nhanh chóng khôi phục, ánh mắt quét nhìn khắp nơi, rất nhanh phát giác được cây lang nha bổng thô to trong loạn quân kia, vội vàng nhanh chóng vọt tới.

Trọng lượng của Lang Nha Bổng cực kỳ khủng bố, tài liệu đúc lại phi phàm, tuyệt đối là một thanh vũ khí khó có được!

Hắn một đường xông qua, một tay nhặt lên cây lang nha bổng thô to kia.

-Giang Thạch chịu chết!

Vừa mới cầm lên lang nha bổng, liên tiếp mấy vị tướng lĩnh quân tặc nhanh chóng đánh tới hướng của Giang Thạch.

Giang Thạch biến sắc, luân động Lang Nha Bổng to lớn, trực tiếp quét ngang hướng về phía đám người.

···