Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 4: Vũ khí và tiền

Tiếng súng chậm rãi lắng xuống, tiếng kêu rên của kẻ bị thương truyền đến.

Tô Hiểu bí mật quan sát, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, đại hán Toby vạm vỡ đđã đánh đuổi phe địch.

Đám lưu dân chiến đấu không có sách lược đáng nói, sau khi bắn loạn một phen, đã bắt đầu truy kích lung tung.

Nhảy từ trong phòng ra, Tô Hiểu vững vàng rơi xuống đất, nhưng ngay lúc đó liền cúi người xuống.

Tình cảnh đập vào mi mắt, là núi rác liên miên không ngừng, khói xanh trên núi rác bốc lên, mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.

Tô Hiểu không quản những chuyện này, mắt nhìn chằm chằm khẩu súng trên đất phía xa, đó là một súng kíp chuôi ngắn, cho dù hơi cũ nát, nhưng là một hung khí có thể giết người.

Chủ nhân của súng kíp chuôi ngắn đã chết, gần nửa yết hầu bị đạn lạc bắn nát, tướng chết rất thảm.

Có khả năng là vị trí tử vong bí mật, thế lực của đại hán Toby vạm vỡ không phát hiện ra cây súng này, nếu không ở “Gray Terminal” nơi khan hiếm vũ khí. Chắc chắn không vứt “Súng kíp chuôi ngắn” ở đây.

Cúi thấp người, Tô Hiểu bắt đầu tới gần cây súng kia.

Nhưng vào lúc này, một tên lưu dân thân thể gầy gò, đã xông tới “Súng kíp chuôi ngắn” kia trước, bàn tay đầy dơ bẩn chạm vào “Súng kíp chuôi ngắn”.

Tô Hiểu cau mày, không phải vì đối phương chiếm được trước, mà sợ đối phương hấp dẫn sự chú ý của hai đám thế lực.

Tiện tay nhặt một hòn đá to bằng đầu nắm tay, Tô Hiểu dùng toàn lực ném hòn đá ra.

Hòn đá mang theo sức mạnh cực lớn, đập mạnh vào tay lưu dân.

"Bốp.”

Lưu dân bị đánh lảo đảo một cái, đồng thời phát ra tiếng hét thảm.

Tô Hiểu nhanh chóng xông về phía đối phương, thân thể hơi nghiêng, đầu gối tàn nhẫn đánh vào cột sống lưu dân.

Thân thể lưu dân khom về phía trước, nước bọt phun ra nước chua, cho dù chịu đòn nghiêm trọng như thế, vậy mà lưu dân chỉ lảo đảo vài bước, không có ngã xuống.

Đồng tử Tô Hiểu co rút mạnh, con người trong thế giới hải tặc, tố chất thân thể mạnh đến mức nào, đây chỉ là lưu dân có tố chất thân thể kém cỏi nhất mà thôi.

Nhưng lúc này đã không có thời gian để ý tới, Tô Hiểu phát hiện mắt lưu dân kia lộ ra hung quang, giống như dã thú phát cuồng, miệng đầy răng vàng cắn chặt.

Bộ dạng hung dữ như vậy, nếu đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ lùi về phía sau theo bản năng, nhưng Tô Hiểu lại khác, hắn có kinh nghiệm chiến đấu, hiểu rõ trong lòng, nếu lúc này chạy trốn, lưng lộ về phía đối phương sẽ bị trúng đạn.

Quả đấm nắm chặt, khi lưu dân còn chưa khôi phục, Tô Hiểu đã đánh một quyền vào cằm đối phương.

Cằm con người là nơi phân bố lượng lớn mạch máu, nếu như đột nhiên gặp phải đòn nghiêm trọng, sẽ dẫn đến não không đủ máu, sau đó không cung cấp đủ dưỡng khí, hôn mê trong thời gian ngắn.

“Rầm” mấy cái răng vàng có máu bay ra thật xa.

Sau khi trúng một quyền toàn lực của Tô Hiểu, lưu dân ngã về phía sau, giống như gậy gỗ ngã chổng vó.

Người bình thường bị đánh trúng cằm dưới, sẽ ngất mấy chục giây, nhưng thể chất của lưu dân ở thế giới hải tặc đều mạnh mẽ, cho nên Tô Hiểu leo lên người lưu dân, lại đánh một quyền vào gáy đối phương.

Rầm một tiếng trầm đục, lưu dân không biết sống chết.

Tô Hiểu cầm lấy “Súng kíp chuôi ngắn” trên đất, lập tức có một hàng chữ xuất hiện trước mắt hắn.

Tô Hiểu chưa kịp kiểm tra, mơ hồ phía xa có một đám người chạy tới, là thế lực Toby truy kích thất bại.

Trong lòng Tô Hiểu phát lạnh, một khi bị phát hiện vào lúc này, có khả năng hắn không có cơ hội nói chuyện, sẽ trực tiếp bị bắn thành cái ssàng, những người này đều đã giết đỏ mắt.

Nhìn ngó hai phía một lát, sắc mặt Tô Hiểu có chút khó coi, vị trí chỗ hắn, bốn phía đều là núi rác cao chót vót, những núi rác này hình thành vòng tròn, che chắn bốn phía.

Tô Hiểu cũng không dám bò lên trên núi rác không ổn định kia, núi rác có khả năng sụp đổ bất cứ lúc nào, không biết trong đó vùi lấp thứ gì, nếu như xui xẻo bị lợi khí đâm trúng, trong hoàn cảnh ác liệt này, không chết vì mất máu quá nhiều, sẽ chết vì cảm nhiễm.

Cho nên Tô Hiểu chỉ có thể chui vào căn phòng cũ nát kia, vẻ mặt thiếu nữ tên là Mia khiếp sợ nhìn hắn.

Lần này không cần Tô Hiểu nhắc nhở, Mia chủ động mở miệng.

- Ta không nói câu nào.

Nhận ra mình đã nói chuyện, Mia vội vàng giơ hai tay che miệng, mắt còn liếc nhìn “Súng kíp chuôi ngắn” trong tay Tô Hiểu.

Sau khi Tô Hiểu tiến vào phòng không lâu, âm thanh huyên náo truyền từ bên ngoài đến.

Sau khi tức giận mắng một lát, bên ngoài chậm rãi yên tĩnh, xem ra những người kia quay về cướp đoạt vật tư, nhưng nghe thấy giọng nói tràn ngập phẫn nộ, rõ ràng không thu hoạch được gì.

Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra nhắc nhở xuất hiện lúc trước.

[Đạt được súng kíp cũ nát (màu trắng)]

Súng kíp cũ nát (màu trắng)

Nơi sản xuất: One piece, nhà xưởng Leopold.

Độ đền: 6/30

Số đạn: 4/6 (Súng kíp liên xạ là trang bị đặc biệt ở thế giới One Piece)

Lực công kích : 2~13 (tính toán dựa vào khoảng cách)

Nhu cầu trang bị: Có thể sử dụng 1 điểm sức mạnh, sức mạnh vượt 3 điểm có thể sử dụng linh hoạt.

Cho điểm: 3 (Chú ý: Trang bị màu trắng cho điểm từ 1 đến 10, cho điểm 10 trang bị màu trắng, đánh dấu “Hiếm có”, phụ thêm thuộc tính đặc biệt.)

Giới thiệu vắn tắt: Đây là một súng kíp thiếu bảo dưỡng, chuyện này làm nó cao tới 9 điểm mà bị cho điểm xuống còn 3, mong sử dụng nó cẩn thận, có lẽ phát súng kế tiếp là một phát cuối cùng của nó, cũng là một phát cuối cùng của Liệp Sát Giả.

Giá cả: 150 Nhạc Viên Tệ (đây là vật phẩm nhặt được, không thể mang ra khỏi thế giới One piece)

[Lần đầu tiên Liệp Sát Giả đạt được trang bị, bắt đầu giới thiệu cấp độ chia trang bị.]

[Trang bị chia làm màu trắng, màu lục, màu lam… cấp độ không đủ không thể nhận được tài liệu sau đó, mong Liệp Sát Giả tự mình tìm tòi.]

[Lần đầu tiên Liệp Sát Giả tiếp xúc với Nhạc Viên Tệ, bắt đầu giảng giải về Nhạc Viên Tệ.]

[Dùng Nhạc Viên Tệ có thể tiến hành giao dịch với Luân Hồi Nhạc Viên hoặc Khế Ước Giả khác, đây là tiền thông dụng duy nhất của Luân Hồi Nhạc Viên]

[Cảnh cáo: Xin cẩn thận sử dụng mỗi Nhạc Viên Tệ, bởi vì đó là vốn để Liệp Sát Giả sinh tồn hoặc biến mạnh.]

Tô Hiểu gật đầu như suy nghĩ tìm tòi, xem ra Luân Hồi Nhạc Viên có chế độ nghiêm cấm, không chỉ đánh dấu tính năng của các loại vũ khí, còn có quy luật trước khi hoàn thiện.

Tuy Tô Hiểu biết kế tiếp sẽ trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng trong lòng hắn có chút chờ mong, chờ mong Luân Hồi Nhạc Viên có thể làm hắn mạnh hơn.

Tuy bây giờ hắn vẫn chưa rõ phương pháp biến mạnh, nhưng nhất định trong “Luân Hồi Nhạc Viên” có biện pháp, nếu không hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ càng thêm khó khăn sau này.

Cẩn thận kiểm tra [Súng kíp cũ nát] trong tay một phen, trên mặt Tô Hiểu lộ ra ý cười.

Cuối cùng cũng có một vũ khí, bằng không ở trong thế giới tràn ngập nguy hiểm này, hắn khó có thể an tâm.

Nhưng so với súng ống, Tô Hiểu càng thích sử dụng vũ khí lạnh, ví dụ như dao, loại lưỡi đao nhỏ hẹp, trường đao vô cùng sắc bén.

Nếu như Tô Hiểu có đao bên người, ít nhất sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên năm phần mười.

Tô Hiểu đã hiểu rõ tình huống, bây giờ chỉ cần chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ, thời hạn nhiệm vụ chỉ có 72 tiếng.

Tô Hiểu không biết nhiệm vụ thử nghiệm thất bại sẽ thế nào, cho nên hắn chỉ có thể toàn tâm vùi đầu vào hoàn thành nhiệm vụ.

Có thể tưởng tượng được muốn ám sát quốc vương của một quốc gia, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, chuyện đó cần một số biện pháp khác, ít nhất cũng phải đến gần được quốc vương kia.

Chưa bao giờ Tô Hiểu có ý nghĩ bí mật lẻn vào vương cung, bởi vì ở thế giới hải tặc, có một loại gọi là Kenbunshoku Haki.

Dựa theo ký ức của Tô Hiểu, hẳn là quốc vương này có liên quan với thế giới quý tộc Thiên Long Nhân, bên người xuất hiện cao thủ tinh thông Kenbunshoku Haki, cũng không phải không có khả năng.

Chỉ dựa vào năng lực ám sát của Tô Hiểu, độ khó của nhiệm vụ giết chết một vị quốc vương, tuyệt đối không thể là LV3.

Ở thế giới hiện thực tràn đầy thiết bị theo dõi, Tô Hiểu đều có thể thực hiện kế hoạch báo thù, huống chi là thế giới hải tặc khoa học kỹ thuật lạc hậu?

Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này còn quá sớm, chuyện quan trọng nhất, là nắm rõ vị trí của hắn, “Luân Hồi Nhạc Viên” không có chức năng bản đồ, chuyện gì cũng cần hắn tự mình tìm tòi.

Ánh mắt Tô Hiểu nhìn về phía thiếu nữ trốn ở góc tường, đối phương sinh sống ở “Gray Terminal”, nhất định hiểu rất rõ nơi này.

Sau khi nhận ra ánh mắt của Tô Hiểu, thân thể thiếu nữ Mia co quắp.

- Ngươi muốn làm gì?

Giọng nói của Mia hơi run rẩy, còn làm bộ khóc thút thít, nàng ta vẫn giấu giới tính, bởi vì ở Gray Terminal, con gái là một giới tính rất nguy hiểm.

- Ngươi đói bụng không?

Tô Hiểu ngồi xổm trước mặt thiếu nữ, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, nhưng trong hai mắt hắn là lạnh lẽo.

Hắn không phải là một người hiền lành, cừu hận sớm đã xóa đi thiện lương trong lòng hắn.