Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 15: Sinh vật tinh anh

Sau khi Tô Hiểu chém một đao trí mạng, cơ thể hổ lớn bắt đầu xụi lơ, thân thể khổng lồ đè xuống hắn.

Tô Hiểu ở phía dưới con hổ lớn chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối tăm, lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng, cơ thể lăn sang một bên.

“Rầm.”

Tro bụi bay lên, hổ lớn ngã xuống đất như chết rồi.

Tô Hiểu máu tươi đầy người đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm con hổ lớn ngã xuống, hắn không tới gần đối phương, bởi vì thanh máu trên đỉnh đầu con hổ lớn còn thừa lại 5% giá trị sinh mệnh.

Chủ nhân núi Colubo còn chưa chết, con hổ lớn thông minh này lại biết giả chết, để Tô Hiểu mất cảnh giác.

- Đúng là súc sinh thông minh.

Trường đao vung lên, thân đao dính máu tươi bay lên cao, hình thành nửa vòng vết máu bắn tung tóe trên đất.

“Phù.”

Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, tuy chỉ giao thủ mấy hiệp, nhưng vô cùng nguy hiểm, chuyện này làm Tô Hiểu tiêu hao lượng lớn thể lực.

Thể chất của hắn là 5 điểm, chuyện này đại biểu sức chịu đựng của hắn không hề mạnh, chỉ ngang với người bình thường.

Ở thế giới hiện thực muốn tăng 1 điểm thuộc tính đều khó như lên trời, Tô Hiểu huấn luyện khắc khổ khoảng ba năm chỉ khiến hắn tăng 1 điểm sức mạnh và 2 điểm nhanh nhẹn.

Chỉ cao hơn người thường 3 điểm thuộc tính, Tô Hiểu đã có thực lực nghiền áp người thường, có thể thấy sau khi thuộc tính tăng lên một điểm sẽ thay đổi cực lớn bao nhiêu.

Một phút, hai phút, một người một hổ bắt đầu giằng co, chủ nhân núi Colubo đang giả chết, Tô Hiểu cũng không đi tấn công đối phương, bây giờ hắn cần khôi phục một chút thể lực.

Hổ lớn ngã trong vũng máu đột nhiên mở to mắt, trong mắt có chút tuyệt vọng, cũng có không cam lòng.

Khó có thể tưởng tượng, một dã thú lại có tâm tình như vậy, nhưng chuyện này không tính là kỳ lạ, IQ của động vật trong thế giới hải tặc đều hơi cao.

Trong một quốc gia sa mạc ở thế giới hải tặc, thậm chí còn có lạc đà háo sắc chỉ chở phụ nữ.

Chủ nhân núi Colubo cố gắng đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm Tô Hiểu, máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng ra.

Tô Hiểu khôi phục được một chút thể lực, chậm rãi áp sát chủ nhân núi Colubo.

“Rống.”

Tiếng gầm nhẹ mang theo ý uy hiếp truyền đến, đồng thời một vuốt hổ vồ Tô Hiểu mang tính thăm dò.

Tô Hiểu lập tức lùi về sau, nhưng mấy giây sau lại tiến lên trước.

Không lựa chọn liều mạng với con hổ lớn trước mặt, Tô Hiểu hiểu rõ cho dù hổ lớn bị thương như hiện giờ, vẫn có thể giết chết hắn như trước.

Cấp độ thế giới hải tặc quá cao, Tô Hiểu chỉ có thể cẩn thận đối phó.

Sau khi nhận ra Tô Hiểu đang trì hoãn thời gian, chủ nhân núi Colubo hoàn toàn tuyệt vọng, nó gặp phải một tên thợ săn kinh nghiệm phong phú rồi.

Tứ chi của chủ nhân núi Colubo run run, cố gắng đứng thẳng, sau đó gầm lên một tiếng rung trời. Đây có thể là tiếng gầm cuối cùng của nó.

Sau khi gầm lên một tiếng, chủ nhân núi Colubo kéo thân thể tàn phế đánh Tô Hiểu, không quan tâm lưỡi dao sắc trong tay Tô Hiểu, cũng không để ý nội tạng trong cơ thể đã bị nổ tung.

“Rầm, rầm.”

Chạy băng băng trong núi Colubo, mặt đất mấy trăm mét xung quanh đều chấn động nhẹ.

Đến rồi, dã thú trước mặt muốn liều mạng phản công.

Khí thế của chủ nhân núi Colubo như cầu vồng, nhưng vết thương đầy rẫy trên cơ thể khiến nó không đủ lực.

Nó lựa chọn phương thức tấn công rất đơn giản, đó chính là cắn xé, há to miệng định cắn Tô Hiểu ở đối diện.

Có thể là vì chân sau bị đứt gân, chủ nhân núi Colubo chạy được vài bước đã ngã nhào xuống đất, động tác cắn của nó lập tức thay đổi, từ tấn công biến thành chịu chết.

Miệng hổ ở ngay trước mặt Tô Hiểu, chuyện này làm hắn hơi kinh ngạc, nhưng động tác trong tay không chậm lại, để đao đâm về phía trước.

(Trảm Long Thiểm) đâm thủng khoang miệng mềm mại của hổ lớn trước, sau đó xuyên qua một tầng xương, đâm vào trong tủy não hổ lớn.

(Trảm Long Thiểm) là trang bị màu trắng cho 10 điểm, là trang bị đứng đầu của màu trắng, thậm chí còn vượt qua một số trang bị màu lục, độ sắc bén tuyệt đối đáng giá tín nhiệm.

Chịu trọng thương như vậy, cuối cùng mắt hổ lớn cũng bắt đầu lờ mờ, thanh máu trên đỉnh đầu giảm xuống thấp nhất trong chớp mắt, nhanh chóng hết sạch.

Chịu vết thương như vậy, hổ lớn còn không chết, đây là sức sống kinh người cỡ nào.

Tiếp đó một màn khiến người ta khó tưởng tượng nổi xảy ra.

Hổ lớn bị hắn đâm thủng tủy não chủ động đẩy người về trước, chuyện này khiến lưỡi đao đâm càng sâu, đâm sâu vào trong tủy não, nhưng Tô Hiểu lại biến sắc.

Khi hổ lớn đẩy người lên trước, một tay hắn đã tiền vào phạm vi cắn của hổ lớn.

Miệng hổ khép lại, cánh tay phải của Tô Hiểu bị hổ lớn cắn lấy.

Hắn lập tức cảm nhận được cánh tay phải cầm đao bị lợi khí đâm thủng, đầu tiên là truyền đến cảm giác mất cảm giác, sau đó là đau nhức.

Tuy rằng cả cánh tay bắt đầu mất cảm giác, nhưng Tô Hiểu không buông (Trảm Long Thiểm) bên trong ra.

Mồ hôi lạnh chảy từ thái dương xuống, tay trái Tô Hiểu xuất hiện một khẩu súng kíp.

Để súng ở mắt hổ lớn, Tô Hiểu bóp cò súng.

“Pằng.”

Mắt nổ tung, dịch văng khắp nơi.

Một súng này trở thành cọng cỏ cuối cùng áp đảo lạc đà, thanh máu hổ lớn hết sạch, cái miệng to như chậy máu cắn chặt tay Tô Hiểu cũng buông ra, Tô Hiểu nhân cơ hội rút tay ra.

Trên tay phải hắn đã là cảnh máu thịt be bét, hắn thử cử động cánh tay, cũng may không bị thương xương cốt, tuy rằng rất đau, nhưng không tổn thương đến xương.

Con hổ lớn cắn một cái này đã sa cơ lỡ vận, vết thương nhìn vô cùng nghiêm trọng, nhưng thực ra không phải vậy.

[Liệp Sát Giả giết chết chủ nhân núi Colubo (Sinh vật tinh anh).]

[Chủ nhân núi Colubo là sinh vật tinh anh, đạt được 3,2 % Thế Giới Chi Nguyên, hiện có tổng cộng 8,9% Thế Giới Chi Nguyên.]

[Thiên phú “Phệ Linh Giả” của Liệp Sát Giả được kích hoạt, gia tăng vĩnh viễn 15 điểm giá trị pháp lực, hiện có 91 điểm giá trị pháp lực.]

Nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên khiến Tô Hiểu thả lỏng một chút, chủ nhân núi Colubo đã hoàn toàn tử vong.

Mất một lượng lớn máu cộng thêm mất sức, khiến toàn thân Tô Hiểu như nhũn ra, tê liệt ngồi trên đất.

Lấy một điếu thuốc trong không gian dự trữ ra, tách một tiếng, khói xanh mờ mịt bay lên.

“A, ha ha.”

Tô Hiểu toàn thân đầy máu tươi ngồi trên cỏ, cúi đầu bả vai không ngừng run run, hắn mê mẩn nhất cảm giác lúc chiến đấu sinh tử.

Người thắng sinh, kẻ bại tử, tuy tàn khốc nhưng vô cùng đơn giản.

Phả ra một làn khói xanh, Tô Hiểu nhìn thi thể hổ lớn.

Trên thi thể hổ lớn đang có một rương báu màu xanh nhạt trôi nổi, rương báu tỏa ra ánh sáng màu lục mê người.

Tô Hiểu máu tươi đầy người cố gắng đứng dậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rương báu màu lục.

Mở rương báu màu trắng có thể nhận được trang bị thần kỳ như (Dây chuyền Vong Thê), rương báu màu lục càng quý hơn rương báu màu trắng, có thể nhận được thứ gì đây?

Trong lòng Tô Hiểu rạo rực, nhưng hiện giờ chưa phải lúc.

Ở trong khu rừng rậm tràn ngập không biết, có khả năng có nguy hiểm khác bất cứ lúc nào, mặt đất gần đây nhuộm máu, mùi máu tanh có thể hấp dẫn mãnh thú khác.

Tô Hiểu cất rương báu màu lục, dùng chuôi đao gõ xuống tất cả răng hổ, chuẩn bị đến nguồn nước gần đó rửa sạch cơ thể.

Nhưng đúng lúc này, trong lùm cây cách hắn hơn mười thước phát ra âm thanh rất nhỏ.

Mắt Tô Hiểu lập tức sắc bén, nắm chặt [Trảm Long Thiểm] trong tay, nhìn về phía bụi cây.

- Ai, đi ra!

Tô Hiểu gào to một tiếng, nếu trong bụi cây là dã thú, chắc chắn sẽ có phản ứng.

Nhưng trái ngược lại bụi cây rất yên tĩnh, chuyện này làm hắn cảnh giác hơn.

Có khả năng trong bụi cây là người.