Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1. Phục Cừu Giả [Quyển 1: Hải tặc, thí luyện của Liệp Sát Giả]

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 1: Phục Cừu Giả

Vào ban đêm, trong một tòa nhà phồn hoa nhìn rõ hai con đường ở thành phố.

Trên đường phố ngựa xe như nước, bắt đầu cuộc sống về đêm, rất nhiều người trẻ tuổi chạy ra khỏi căn phòng oi bức, tận tình tiêu xài thời gian.

Tô Hiểu ngồi xổm trên tầng hai một căn biệt thự, gió đêm thổi qua, làm hắn cảm thấy rất mát mẻ.

Tô Hiểu mặc quần áo màu đen, giấu mình vào trong bóng đêm, huống chi hắn còn đội mũ trùm đầu màu đen rộng rãi.

Mặc bộ trang phục này vào mùa hè nóng nực, cho dù là buổi tối, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy oi bức.

Nhưng so với bất hạnh mà hắn trải qua, chuyện này không tính là gì, hắn đã đợi ở đây hai tiếng.

Với tuổi hiện giờ của Tô Hiểu, lẽ ra phải đang trải qua cuộc sống đại học tốt đẹp, nhưng hắn vì cừu hận, ba năm trước đã từ bỏ việc học, bắt đầu học tập một số tri thức khác.

Hắn học các kiến thức về nhân thể giải phẫu học, cách chiến đấu, cách mở khóa nhanh.

Bắt đầu chờ đợi dài dằng dặc, Tô Hiểu đang đợi kẻ thù của hắn.

Hai tiếng sau, một chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào sân biệt thự, tiếng động cơ nặng nề tắt đi, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đầy men say, chui từ trong xe ra.

Có thể là vì uống quá nhiều rượu, bước chân của người đàn ông trung niên lảo đảo.

Tô Hiểu ở trên nóc biệt thự cầm lấy thanh trường đao bên người, trường đao rời khỏi vỏ, thân đao đen tuyền, nhờ bóng đêm làm người ta khó phát hiện ra.

Vươn người nhảy từ đỉnh cao năm thước xuống, cánh tay Tô Hiểu linh hoạt, nắm lấy phần nhô ra trên cột làm tốc độ rơi xuống chậm lại.

Vững vàng rơi xuống đất, Tô Hiểu rơi xuống trước mặt kẻ thù.

Không nói những lời vô nghĩa, trường đao trong tay Tô Hiểu cắt qua không khí, sau khi phát ra tiếng xoẹt, một đao cắt đứt yết hầu kẻ thù.

Máu tươi trào ra, tuy rằng Tô Hiểu cố gắng né tránh, nhưng cổ tay áo và mu bàn tay vẫn dính máu tươi.

Kẻ thù đã say rượu, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã ngã ngửa xuống đất.

Vết thương này không khác gì tử vong, cho nên Tô Hiểu lập tức chạy trốn đến nơi có ít người.

Mắt khẽ liếc, Tô Hiểu nhìn thấy một người mặc đồng phục bảo vệ.

Tuy hắn vừa giết người, bị người ta nhìn thấy ở ngay hiện trường cũng không sao cả, hắn đã che giấu khuôn mặt rất tốt.

Nhưng lát sau, Tô Hiểu liền cảm thấy lông tơ dựng lên, tên bảo vệ kia đang rút súng bên hông ra, súng lục đen nhánh, thân súng thon dài, rõ ràng có trang bị giảm thanh.

Sao bảo vệ có thể có súng, Tô Hiểu đã không kịp suy nghĩ cẩn thận.

Phía sau có ít nhất mười mấy biệt thự rộng rãi, tên bảo vệ kia cách hắn chừng hai mươi mét, nếu lựa chọn chạy trốn, phần lưng sẽ hoàn toàn lộ cho kẻ địch, vậy thì thành bia sống.

Gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Tô Hiểu là giải quyết ngọn nguồn nguy hiểm, không phải chạy trốn.

Dũng cảm đi về phía trước, Tô Hiểu chạy băng băng hình chữ S, cố gắng tránh súng.

“Pằng pằng pằng…”

Súng lục có gắn giảm thanh, chỉ phát ra vài tiếng súng yếu ớt.

Tô Hiểu vừa lao ra gần 5 mét, liền cảm thấy chân tê rần, ngực cũng có cảm giác như vậy.

Tô Hiểu biết là trúng đạn rồi, tuy rằng hắn là Phục Cừu Giả, nhưng hắn chưa từng bị trúng đạn.

Cảm giác vô lực lan tràn thân thể, Tô Hiểu không có hoảng sợ, chỉ có chút không cam lòng.

Còn chưa hoàn thành báo thù, hắn đã ngã xuống, còn bị kẻ thù không biết giết chết, đây là chuyện uất ức cỡ nào.

Dùng hết sức lực cuối cùng, Tô Hiểu ném trường đao trong tay ra.

Một đao này cơ bản là mặc cho số phận, nhưng ông trời như nhận ra được Tô Hiểu không cam lòng, cùng với cảnh ngộ bất công của hắn, sau khi thanh trường đao xoay tròn vài vòng trên không trung, giống như kỳ tích đâm vào ngực bảo vệ đang cầm súng.

Tô Hiểu ngã xuống đất, trên mặt lộ ra tươi cười.

Thanh trường đao kia đã được hắn ngâm vào độc tố hệ thần kinh, còn là loại hỗn hợp, bảo vệ bị đâm trúng sẽ chết không thể nghi ngờ.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, Tô Hiểu cảm thấy đầu như bị đánh thật mạnh, sau đó trước mắt tối đen.

Lúc còn sót lại chút ý thức, Tô Hiểu mơ hồ nghe được.

- Liệp Sát Giả, Luân Hồi Nhạc Viên vì ngươi mà mở ra.

- - - - - - -

[Truyền vào trong cơ thể…]

[10%, 50%, 100%, truyền xong, kiểm tra thấy thân thể Liệp Sát Giả bị tổn thương nặng, đợi chữa trị...]

[Ý thức của Liệp Sát Giả chưa tỉnh, tạm hoãn lệnh chữa trị, hiện tại duy trì trạng thái sinh tồn thấp nhất, thời gian duy trì 10 phút…]

[Tích… Tích… Phát hiện thiên phú của Liệp Sát Giả lớn dần, thời gian sinh tồn được thêm hai tiếng.]

Trong một vùng tối đen, mấy văn tự màu lam nhạt bay giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Phía dưới văn tự màu lam nhạt, Tô Hiểu đầy vết máu trên người nằm trong hư không.

Ngón tay co rúm, Tô Hiểu chậm rãi tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, Tô Hiểu có chút mờ mịt, nhưng nghĩ tới họng súng đen ngòm kia, lập tức muốn đứng dậy.

Đau nhức truyền đến, Tô Hiểu đau đớn đến mức suýt ngất đi lần nữa.

Cố gắng ngồi dậy, Tô Hiểu nhìn xung quanh, ngoại trừ mấy văn tự lóe sáng màu lam, bốn phía tối đen.

[Liệp Sát Giả, hoan nghênh ngươi tới “Luân Hồi Nhạc Viên”]

Một đám văn tự xuất hiện trước mặt Tô Hiểu, nhưng Tô Hiểu không nhìn đám văn tự kia, mà bắt đầu kiểm tra vết thương trên người.

Cẳng chân có lỗ thủng, ngón tay có thể dễ dàng chui vào trong miệng vết thương.

Nhìn tình cảnh đẫm máu này, Tô Hiểu chỉ cau mày, cũng không có biểu cảm gì khác.

Hắn từng trải qua tình cảnh tàn khốc hơn bây giờ nhiều, cho nên chuyện này không làm hắn thay đổi sắc mặt.

Vết thương ở ngực nghiêm trọng hơn, nhưng bất luận là ngực hay cẳng chân, đều không chảy chút máu nào.

- Ta không chết sao?

Giơ tay đặt lên ngực, Tô Hiểu cảm thấy trái tim đập thình thịch.

[Liệp Sát Giả, ngươi chưa chết, ngươi đồng ý gia nhập ‘Luân Hồi Nhạc Viên' không, ở đây có tất cả thứ ngươi muốn.]

Tô Hiểu sớm đã thấy những văn tự kia, nhưng xuất phát từ cảnh giác với sự vật không biết, hắn không để ý những văn tự kia.

Tình huống hiện giờ có chút quỷ dị, với vết thương đó hắn sẽ phải chết, nhưng lại còn sống như một kỳ tích, hơn nữa ở bên cạnh hắn có số đỏ như máu đang đếm ngược….

[1:35:10], [1:35:9]…

1 tiếng 35 phút lẻ 9 giây, nếu Tô Hiểu đoán không sai, những con số này có ý gì đó, hơn nữa con số này còn không ngừng đếm ngược.

Con số đỏ như máu này làm Tô Hiểu có cảm giác xấu, giống như con số này quay về không, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện xấu.

[Liệp Sát Giả, mời mau chóng kết nối với ‘Nhạc Viên’, ký kết khế ước, nếu không ‘1 tiếng 35 phút’ sau ngươi sẽ chết.]

Quả nhiên, những con số này đại biểu cho thời gian sống sót của hắn, lúc trước Tô Hiểu còn suy đoán, vết thương của hắn quá nặng, sớm nên chết rồi.

- Đao của ta đâu?

Tô Hiểu không để ý tới ‘Khế ước’ hoặc ‘Nhạc Viên’ gì đó, mà tìm đao của hắn chỗ đối phương.

Đao kia là vật kỷ niệm duy nhất cha mẹ hắn để lại, nghe nói cụ hắn lấy được từ một sĩ quan, còn truyền tới thế hệ hắn.

[Vật phẩm hiện thực không thể vào trong ‘Nhạc Viên’, mời nhanh chóng ký kết khế ước.]

Tô Hiểu trầm mặc, văn tự màu lam nhạt chớp động, có thể là chưa từng gặp “Liệp Sát Giả” như Tô Hiểu.

- Khế ước sao? Nói nghe xem một chút, ta cần trả giá cái gì, có được năng lực gì?

Thời gian sinh tồn chậm rãi giảm đi, làm Tô Hiểu không có nhiều thời gian dây dưa, hơn nữa hắn cảm thấy hắn sẽ gặp chuyện ‘Siêu tự nhiên’ gì đó, điều này làm nội tâm hắn có chút dao động.

Tô Hiểu rất cần sức lực đi báo thù, mà chuyện ‘siêu tự nhiên’ mang theo nguy hiểm khổng lồ, đồng thời đạt được lực lượng không tầm thường.

[Ký kết khế ước, Liệp Sát Giả sẽ xuyên qua mỗi 'thế giới diễn sinh’, hoàn thành nhiệm vụ ‘Luân Hồi Nhạc Viên’ tuyên bố, đạt được ‘Thế Giới Chi Nguyên’, cuối cùng lấy được bao nhiêu ‘Thế Giới Chi Nguyên’, thì khen thưởng sẽ phong phú bấy nhiêu.]

[‘Luân Hồi Nhạc Viên’ không gì không làm được.]

Rất nhiều văn tự hiện lên, Tô Hiểu cẩn thận đọc.

- Không gì không làm được sao? Có thể làm người mất sống lại không?

Tất cả văn tự màu lam nhạt bỗng nhiên yên lặng ở giữa không trung, sau đó biến mất hết.

[Dựa vào thân phận Liệp Sát Giả của ngươi, không thể.]

Chương sau