Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có người lại nói

- Bây giờ ta đang ở gần rừng rậm đó, căn bản không thấy được nhiều ma thú như vậy.

- Ha ha, đánh mặt đi, rừng rậm nguy hiểm như vậy, làm sao có thể có người có thể xuyên qua bên kia được?

- Đúng đấy, vừa nhìn đã biết là giả.

- Có lẽ là muốn nổi tiếng đến điên rồi, thật sự là đáng thương.

Trong kênh nói chuyện phiếm, ngươi một lời ta một câu, căn bản không có mấy người tin tưởng nói lời của Lâm Hữu, có thậm chí trực tiếp mở miệng giễu cợt cười rộ lên.

Đối với chuyện này, Lâm Hữu đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã sớm đoán được sẽ là kết quả như vậy.

Dù sao... Hắn cũng không có chứng cứ chứng minh, thú triều tồn tại, cho dù giải thích nhiều hơn nữa cũng sẽ không có người tin tưởng.

Dù sao thì hắn cũng đã nhắc nhở, báo động trước đã đạt được hiệu quả, sau này chỉ cần chuyện chậm rãi lên men là được.

Huống chi chuyện lớn như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị người phát hiện.

Đến lúc đó cho dù hắn không nói thì cũng sẽ nhanh chóng truyền ra, gây nên vô số người chú ý.

Không tiếp tục để ý tới, đóng kênh lại, hắn lập tức mang theo binh đoàn thực vật trùng điệp đi ra khỏi cửa.

...

Hơn hai mươi phút sau.

Lâm Hữu đã lần nữa đi vào trong rừng rậm.

Lần này, vận khí của hắn không tệ, mới tiến vào rừng rậm không đến hai cây số đã phát hiện một chỗ hang động to lớn, hai con Sư Tử Liệt Diễm nằm sấp ở cửa động bốc hơi nóng, nằm ngáy o o.

Hắn nhớ lại trước đó gặp phải mấy con sư tử này, trong lòng Lâm Hữu chợt hiểu ra.

Nếu không nhầm thì đây chính là địa bàn của Sư Tử Liệt Diễm, không ngờ cách lãnh địa của hắn gần như vậy, xem ra cần phải mau chóng diệt trừ mới được, nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.

- Linh Tịch, ngươi mang Hoa Linh còn lại bay đến phía trên, chuẩn bị trợ giúp bất cứ lúc nào, còn lại cùng ta đánh tới.

Lâm Hữu nhỏ giọng bàn giao với binh đoàn thực vật bên cạnh.

Thông qua liên hệ linh hồn, các thực vật lập tức đã hiểu ý hắn, bắt đầu chuẩn bị dựa theo kế hoạch của hắn.

Mà Lâm Hữu không biết là, ngay khi hắn tiến hành kế hoạch tiêu diệt Sư Tử Liệt Diễm thì kênh nói chuyện phiếm đột nhiên sôi trào.

- Mẹ nó! Các anh em, bên kia rừng rậm thật sự có ma thú! Rất nhiều ma thú! Tất cả đều bị chặn ở ngoài một bức tường trong suốt!

- Ta cũng nhìn thấy! Số lượng này quá kinh khủng, ít nhất phải có mấy chục ngàn con, nhưng đó còn không phải tất cả! Trước đó, vị đại ca kia không có gạt chúng ta!

Tin tức phía bên kia rừng rậm có rất nhiều ma thú giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt bao phủ cả kênh nói chuyện khu vực.

Càng ngày càng nhiều người xuyên qua rừng rậm, đi đến gần “Vách tường” trong suốt xác nhận tin tức thật giả.

Những người vốn còn chưa tin, bây giờ lập tức bị tin tức này chấn động đến hoảng hốt lo sợ lên, toàn bộ kênh nói chuyện phiếm lâm vào một mảnh khủng hoảng.

- Làm sao có thể! Hơn mấy chục ngàn ma thú? Số lượng này thật quá kinh khủng!

- Nghe nói sau khi thời gian an toàn kết thúc thì bọn chúng sẽ xông vào, chuyện này không phải là thật chứ?

- Xong xong, ta cách rừng rậm chỉ có hai ba cây số, đến lúc đó chẳng phải là sẽ gặp nạn sao?

- Ta cũng giống vậy, đến bây giờ mới thật không dễ dàng lên tới cấp 2, ta còn không muốn chết...

- Không ngờ trước đó người kia nói đều là thật.

- Sớm như vậy đã xuyên qua khu rừng này, có lẽ là một đại lão, các ngươi có ai biết hắn là ai không? Cầu phương thức liên lạc!

- Ngốc hả? Vừa rồi mắng hứng khởi như thế, sao bây giờ không mắng nữa?

- Cùng cầu phương thức liên lạc của đại lão!

...

Nguy cơ đột nhiên buông xuống, tất cả mọi người luống cuống.

Có đến mấy chục ngàn, thậm chí hơn một trăm ngàn ma thú cũng không phải chuyện đùa, một khi toàn bộ xông tới, tuyệt đối không có bao nhiêu người có thể may mắn thoát khỏi.

Đường ra duy nhất chính là trong thời gian còn lại, mau chóng tăng lên thực lực của mình, như vậy mới có thể sống sót sau thú triều.

Trong lúc nhất thời, vô số người gia nhập vào tranh đoạt vật liệu, bắt đầu điên cuồng chém giết lẫn nhau, cả khu vực trong một mảnh tiếng la giết, cũng không còn bình tĩnh an lành như trước.

So sánh ra, Lâm Hữu cũng may mắn hơn nhiều.

Bởi vì chỗ của hắn vắng vẻ, nên hắn cũng không bị cuốn vào trong trận tranh giành vật liệu này, có thể an tâm tiến hành đi săn.

Lúc này, ngoài hang động của đàn sư tử.

- Ầm!

Lại có hai Sư Tử Liệt Diễm ầm vang ngã xuống đất, cuối cùng Lâm Hữu cũng thuận lợi giải quyết hai con giữ cửa.

Lâm Hữu mang theo binh đoàn thực vật, vượt qua thi thể của chúng, cẩn thận đi vào rộng lớn trong hang động.

Trong huyệt động rất nóng, vừa đi vào không bao xa thì đã có một luồng nhiệt khí đập vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nhàn nhạt.

Rất nhanh, Lâm Hữu đi đến một khúc cua.

Ánh mắt thông qua khe đá, liếc một chút đãnhìn thấy trong một đầm lầy lăn lộn dung nham, còn có một đám Sư Tử Liệt Diễm ghé vào bên cạnh hồ dung nham ngủ.

Đúng là lấy núi lửa dưới đất làm sào huyệt!

Lâm Hữu có chút chần chờ, hệ Lửa là khắc tinh của hệ Thực Vật, chiến đấu trong khu vực núi lửa đối bọn chúng có rất nhiều bất lợi.

Huống chi số lượng Sư Tử Liệt Diễm trong này cũng không ít, chừng mười sáu mười bảy con, chiếm ưu thế về số lượng.

- Hả? Đó là cái gì?

Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Hữu bị một gốc hoa sen màu lửa đỏ hồng ở giữa hồ dung nhâm hấp dẫn.

Gốc hoa sen đó không lớn, nhưng lại trực tiếp sinh trưởng trong dung nham, hoàn toàn không sợ dung nham đốt cháy, làm cho ánh mắt hắn một phát sáng lên.

Bảo vật!

Đây tuyệt đối là bảo vật!