Kiếm Lai

Chương 5. Mặt Trời Mọc (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cho nên nếu là ngày lễ ngày tết, đơn thuần vì muốn cầu may mắn, dân chúng trấn nhỏ bỏ ra mười văn tiền, cũng có thể chấp nhận, nếu thật sự gặp chuyện phiền lòng, chắc chắn sẽ không có ai tình nguyện ý tới nơi này để vung tiền như rác. Nếu nói đạo sĩ này là kẻ lừa gạt từ đầu tới chân thì cũng oan cho người ta quá, trấn nhỏ lớn như vậy, nếu thực chỉ biết giả thần giả quỷ, chỉ biết lừa gạt, thì đã bị người ta đuổi đi ra ngoài từ lâu rồi. Cho nên mới nói công lực của vị đạo nhân trẻ tuổi này chắc chắn không nằm ở mặt tướng thuật, giải đoán thẻ. Cũng có chút tiểu bệnh tiểu tai, rất nhiều người uống một chén phù thủy của đạo nhân, rất nhanh thôi đã có thể khỏi, cũng có chút linh nghiệm.

Đạo nhân trẻ tuổi lắc đầu nói: "Bần đạo làm việc, không lừa gạt người già trẻ nhỏ, đã nói giải đoán thẻ viết phù đi chung, chỉ thu ngươi năm văn tiền."

Trần Bình An thấp giọng phản bác nói: "Ba văn tiền đi."

Đạo nhân ha ha cười nói: "Lỡ như rút được quẻ thăm thượng thượng, chẳng phải là cũng năm văn tiền thôi."

Trần Bình An hạ quyết tâm, đưa tay đi lấy ống thẻ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Đạo trưởng làm sao biết trên người ta vừa vặn có năm văn tiền?"

Đạo nhân ngồi nghiêm chỉnh, "Bần đạo nhìn phúc khí dày mỏng, tài vận nhiều ít của người khác, luôn luôn rất chuẩn."

Trần Bình An suy nghĩ, cầm lấy ống thẻ xăm.

Đạo nhân mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi, đừng khẩn trương, mệnh có thì sớm muộn gì cùng sẽ có, mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, lấy tâm bình thường đối đãi chuyện vô thường, đó là pháp vạn toàn đệ nhất."

Trần Bình An một lần nữa đặt ống thẻ lại trên bàn, vẻ mặt trịnh trọng, hỏi: "Đạo trưởng, ta đưa hết năm văn tiền cho ngươi, cũng không rút thẻ, chỉ xin đạo trưởng khi viết tấm phù văn giấy vàng nọ, có thể viết tốt hơn so với bình thường được không?"

Đạo nhân vẫn giữ nụ cười như cũ, hơi cân nhắc, gật đầu nói: "Có thể."

Trên bàn, bút mực giấy đã được chuẩn bị từ trước, đạo nhân cẩn thận hỏi qua ngày sinh tính danh quê quán cha mẹ Trần Bình An, rút ra một tấm giấy phù màu vàng, nhanh chóng viết xong, hành văn liền mạch lưu loát.

Về phần viết cái gì, Trần Bình An mù mờ không biết.

Hạ bút, cầm lá phù chỉ lên, đạo nhân trẻ tuổi thổi thổi mực cho khô, "Sau khi cầm về nhà, người đứng ở trong cửa, đốt giấy vàng ở ngoài cửa là được."

Thiếu niên trịnh trọng tiếp nhận tấm giấy phù nọ, sau khi thật cẩn thận cất đi, không quên đặt năm đồng tiền ở trên bàn, cúi đầu cảm tạ.

Đạo nhân trẻ tuổi phất tay, ý bảo thiếu niên đi làm chuyện của mình đi.

Trần Bình An nhấc chân chạy đi đưa phong thơ cuối cùng.

Đạo nhân lười biếng tựa người vào ghế, liếc mắt nhìn đồng tiền, xoay người đưa tay kéo chúng đến trước người.

Ngay vào lúc này, một con sẻ sẻ nhỏ nhắn linh lung, từ trên cao bay hạ lên trên mặt bàn, khẽ mổ mổ lên đồng tiền, rất nhanh đã không có hưng thú, vỗ cánh đi xa.

“Chim sẻ muốn đến ngậm đóa hoa, nhà ai trồng đào còn chưa nở.”

Sau khi khoan thai niệm xong câu thi từ này, đạo nhân ra vẻ tiêu sái nhẹ nhàng phất tay áo, thở dài nói: "Mệnh chỉ tám xích, sao có thể cầu một trượng."

Vừa vung tay áo, có hai thẻ trúc từ trong tay áo rơi xuống đất, đạo nhân ai u một tiếng, nhanh tay nhặt lên, sau đó lén lút nhìn xung quanh, phát hiện tạm thời không có ai để ý, lúc này mới như trút được gánh nặng, một lần nữa giấu hai thẻ trúc nọ vào trong tay áo rộng thùng thình.

Đạo nhân trẻ tuổi ho khan một tiếng, chỉnh lại sắc mặt, tiếp tục ôm cây đợi thỏ, chờ đợi vị khách tiếp theo.

Hắn có chút cảm khái, quả nhiên vẫn là kiếm tiền từ nữ tử thì dễ dàng hơn một ít.

Thật ra, hai thẻ trúc giấu trong tay áo đạo nhân trẻ tuổi, một quẻ là thẻ tối thượng, một mũi là thẻ tối hạ, đều là dùng để kiếm tiền lớn.

Không thể nói cho người ngoài.

Thiếu niên tất nhiên không rõ mấy huyền cơ ảo diệu trong này, tiếp tục bước chân nhẹ nhàng, đi tới bên ngoài ngôi trường hương thục, rừng trúc gần đó um tùm xanh tươi mướt mát.

Trần Bình An chậm lại bước chân, trong phòng vang lên tiếng người trung niên thuần hậu, "Nhật xuất hữu diệu, cao cừu như nhu." (Áo cừu óng ả mỹ miều, dương quang lóng lánh như thêu ánh vàng.)

Theo sau liền vang lên một trận thanh âm thanh thúy non nớt chỉnh tề, "Nhật xuất hữu diệu, cao cừu như nhu."

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, mặt trời mọc lên ở phương đông, huy hoàng mênh mông.

Thiếu niên suy nghĩ xuất thần.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, đám trẻ học vỡ lòng đang rung đùi đắc ý, theo yêu cầu của tiên sinh, thành thạo ngâm nga một đoạn văn chương: "Kinh chập thì phân, thiên địa sinh phát, vạn vật thủy vinh. Dạ ngọa tảo hành, nghiễm bộ vu đình, quân tử hoãn hành, dĩ tiện sinh chí…" (Vào lễ Kinh Trập, trời đất sinh sôi, vạn vật phồn vinh. Ngủ sớm dậy sớm, dạo bước trong sân, quân tử chầm chậm, thích ứng tự nhiên…)

Trần Bình An đứng ở cửa học thục, muốn nói lại thôi.

Nho sĩ trung niên hai mái đã bạc quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Trần Bình An hai tay đưa lá thư ra, cung kính nói: "Đây là thư của tiên sinh."

Nam nhân cao lớn mặc quần áo thanh sam sau khi tiếp nhận phong thư, hòa nhã nói: "Sau này khi có thời gian rảnh, ngươi có thể tới nơi này nghe giảng."

Trần Bình An có chút khó xử, dù sao hắn chưa chắc có thời gian tới đây nghe tiên sinh này dạy học, thiếu niên không muốn lừa gạt ông.

Nam nhân cười cười, rất hiểu ý người, nói: "Không sao, đạo lý tất cả trên sách, làm người lại ở ngoài sách. Ngươi đi làm việc đi."

Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, cáo từ rời đi.

Thiếu niên sau khi chạy đi xa, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy vị kia tiên sinh vẫn đứng ở cửa, bóng người đắm chìm trong ánh mặt trời, xa xa nhìn lại, giống như thần nhân.

***

Nếu không đi qua phố Phúc Lộc hoặc là ngõ Đào Diệp, có thể cả đời này Trần Bình An cũng sẽ không ý thức được sự âm u chật hẹp của ngõ Nê Bình. Nhưng thiếu niên giầy rơm chẳng những không sinh ra cảm giác mất mát, trái lại rốt cuộc cảm thấy tâm an, thiếu niên cười giơ hai tay ra, lòng bàn tay vừa vặn chạm tới vách tường đất hai bên, còn nhớ chừng ba bốn năm trước, Trần Bình An mới chỉ có thể chạm đầu ngón tay hai tay tới tường đất.

Đi đến trước nhà mình, phát hiện cửa viện đang mở, thiếu niên nghĩ nhà có trộm nên vội vàng chạy vào sân, kết quả nhìn thấy một thiếu niên cao lớn ngồi nơi cửa, lưng tựa vào cửa phòng đã khóa lại, đang ngáp dài ngáp ngắn vì chán, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, đứng lên như lửa thiêu mông, chạy đến trước người Trần Bình An, nhanh chóng túm lấy cánh tay Trần Bình An, kéo mạnh vào trong phòng, nhỏ giọng nói: "Mở cửa nhanh lên, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!"

Trần Bình An không thể giãy thoát khỏi trói buộc của người này, đành để hắn kéo mình đi tới mở cửa phòng, thiếu niên cường tráng lớn hơn hắn hai tuổi, rất nhanh thôi đã hất Trần Bình An ra, rón rén sờ ván gỗ giường của Trần Bình An, áp sát lỗ tai vào trên vách tường, nghe phía cách vách.

Trần Bình An tò mò hỏi: "Lưu Tiện Dương, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Thiếu niên cao lớn không thèm chú ý tới câu hỏi của Trần Bình An, ước chừng nửa nén nhang, Lưu Tiện Dương khôi phục vẻ bình thường, ngồi ở bên mép ván giường, sắc mặt phức tạp, vừa có chút thoải mái, cũng có chút tiếc nuối.

Lưu Tiện Dương lúc này mới phát hiện Trần Bình An đang làm một hành động cổ quái, ngồi xổm trong cửa, thân thể hướng ra phía ngoài, dùng một đoạn nến chỉ còn lại có chừng ngón cái, đốt một tấm giấy vàng, tro tàn đều rơi ở ngoài cửa. Có vẻ Trần Bình An còn đang lẩm bẩm gì đó, chỉ là cách hơi xa, Lưu Tiện Dương không nghe được.