Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Niếp Đằng, sao ngươi ở đây?”

Ánh mắt Văn Linh Tuyết đột nhiên nhìn về phía nam tử thiếu niên duy nhất ở đây, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt hơn không ít.

Không khí vốn náo nhiệt trở nên có chút nặng nề.

Thiếu niên đó mặc áo bào màu ngọc, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường đường.

Hắn lộ ra nụ cười, đi tiến trước, nói: “Linh Tuyết, hôm nay là sinh nhật ngươi, đây là một phen tâm ý nho nhỏ của ta, xin hãy nhận lấy.”

Hai tay hắn lấy ra một cái hộp báu nạm vàng khảm ngọc, nhẹ nhàng mở ra.

Một cây trâm ngọc màu tím nhạt hiển lộ ở trong mắt mọi người.

Cái trâm ngọc này lấy thủ đoạn cực tinh diệu tạo hình ra một con chim loan vỗ cánh muốn bay, trông rất sống động, vừa thấy là biết tác phẩm ra từ tay thợ thủ công cấp đại sư.

“Tử Loan Chấn Sí ngọc trâm! Đây là tác phẩm đắc ý của ‘Mạc đại sư’ quận Vân Hà, nghe nói tài liệu là một khối Tử Lãnh Linh Ngọc thiên nhiên, chỉ là bản thân ngọc đã liền giá trị ba trăm lượng vàng!”

“Mà sau khi trải qua một đôi tay thần của Mạc đại sư tạo hình, giá trị trâm ngọc này đã xứng với hai chữ ngàn vàng!”

Một cô bé trang dung tinh xảo hai mắt sáng lên, nhìn thấu lai lịch trâm ngọc này.

“Cái này... Cái này cũng quá sang quý rồi nhỉ?”

Một ít cô gái xuất thân hiển hách cũng không khỏi tặc lưỡi, bị Niếp Đằng chơi lớn làm chấn động.

Niếp Đằng rất hài lòng loại hiệu quả này, mỉm cười, thanh âm dịu dàng nói: “Văn Tuyết, thích không? Đây ta cố ý chuẩn bị cho ngươi.”

Nghe được lời này, vẻ mặt này thiếu nữ kia bên cạnh đều sinh ra biến hóa vi diệu, trong lòng không ức chế được bắt đầu hâm mộ Văn Linh Tuyết.

Niếp Đằng.

Con trai trưởng thống lĩnh cấm vệ phủ thành chủ Niếp Bắc Hổ, tài tình xuất chúng, ngọc thụ lâm phong.

Hắn vừa mới mười sáu tuổi, đã là nhân vật phong vân trong Tùng Vân kiếm phủ, không biết được bao nhiêu nữ bạn học ái mộ.

Tài tuấn như vậy, vung tiền như rác, lấy trâm ngọc làm quà, biểu đạt ý hâm mộ, cái này đặt ở trên người bất cứ nữ sinh nào, cũng là một chuyện cực có mặt mũi.

Ai không hy vọng một màn như vậy xảy ra ở trên người mình?

Nhưng Văn Linh Tuyết lại nhíu mày càng thêm lợi hại, vẻ mặt cũng càng thêm lạnh nhạt, nói: “Món quà này quá quý trọng rồi, ngươi vẫn là thu trở về đi.”

Vẻ mặt Niếp Đằng đọng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia quẫn bách.

Không đợi hắn mở miệng, Văn Linh Tuyết đã gọi mọi người lần lượt vào ngồi, hơn nữa cố ý để Tô Dịch ngồi ở bên người mình.

Từ đầu đến cuối, hoàn toàn vứt Niếp Đằng ở một bên.

Nhưng, nhìn thấy tình cảnh Niếp Đằng có chút xấu hổ, một ít nữ hài tử đều có chút không đành lòng, lần lượt lên tiếng, nhiệt tình gọi Niếp Đằng vào ngồi.

Niếp Đằng rất nhanh đã thu thập tốt tâm tình, cười ha ha ngồi xuống, giống như đã hoàn toàn quên chuyện xấu hổ vừa mới xảy ra.

Chỉ là, khi ánh mắt hắn ngẫu nhiên đảo qua Tô Dịch bên người Văn Linh Tuyết, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất không thoải mái.

Trên thực tế, vô luận Niếp Đằng, hay là nữ hài tử khác, trong lòng đều rất nghi hoặc vì sao Văn Linh Tuyết sẽ dẫn theo Tô Dịch tham gia buổi tụ hội này.

Nhưng ngại mặt mũi Văn Linh Tuyết, bọn họ đều ăn ý không nói gì.

Từ đầu đến cuối, không có ai chủ động đi chào hỏi với Tô Dịch, càng miễn bàn hàn huyên cùng khách sáo.

Nếu không phải Văn Linh Tuyết, bọn họ sợ là căn bản không có khả năng muốn ngồi cùng một chỗ với Tô Dịch.

Ai sẽ muốn nhấc lên quan hệ với một kẻ ở rể người người châm biếm?

Cho nên, Tô Dịch tuy ngồi ở nơi đó, nhưng lại giống như người vô hình, bị xem nhẹ cùng mặc kệ.

“Tỷ phu, bọn họ thèm nhìn huynh, muội để ý tới huynh là được rồi, huynh tuyệt đối đừng để bụng.”

Thừa dịp không ai chuẩn bị, Văn Linh Tuyết nhỏ giọng nói một tiếng ở bên tai Tô Dịch.

Thiếu nữ hơi thở như lan, mắt sáng như nước, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nét trấn an.

Tô Dịch nghẹn lời.

Lấy tâm cảnh hai kiếp làm người của hắn, nào sẽ để ý những thứ này?

Rất nhanh, một đám thị nữ xinh đẹp đi vào, trình lên mỹ vị phong phú, đều là món ăn quý và lạ bình thường khó gặp.

Văn Linh Tuyết nghi hoặc nói: “Ta không gọi nhiều đồ ăn như vậy mà.”

Tinh thần Niếp Đằng rung lên, cất cao giọng nói: “Văn Tuyết, hôm nay là sinh nhật ngươi, sao có thể để ngươi tiêu pha, hôm nay tiêu dùng ở lầu Tụ Tiên, bao hết trên người ta.”

Ánh mắt hắn đảo qua nữ hài tử khác, hào tình vạn trượng nói: “Mọi người hôm nay ăn uống thoải mái, chính là chúc phúc lớn nhất đối với Văn Tuyết.”

Những cô bé kia đều cười rất vui vẻ.

Các nàng tuy xuất thân bất phàm, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể hưởng thụ ở trong lầu Tụ Tiên “động đốt tiền” bực này.

Văn Linh Tuyết lại không chút dao động, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Hôm nay tiêu phí bao nhiêu tiền, ta hôm khác trả lại ngươi.”

Niếp Đằng cười ha ha nói: “Văn Tuyết, không cần khách khí như vậy, một bữa cơm mà thôi, ngươi nếu thực trả tiền, ta thế nào cũng bị bạn học nam Tùng Vân kiếm phủ chúng ta mắng chết.”

Không ít nữ hài tử đều cười lên, nhao nhao phụ họa, khuyên Văn Linh Tuyết đừng quá để ý những thứ này.

Văn Linh Tuyết do dự một phen, cuối cùng không nói thêm gì.

Chẳng qua, nàng lặng lẽ nói thầm ở bên tai Tô Dịch: “Tên này cứ như vậy, lúc ở Tùng Vân kiếm phủ đã thích làm náo động, muội phiền nhất chính là loại người này, quá hư vinh.”

“Còn có, lần tụ hội này muội căn bản không mời hắn, tự hắn chạy tới, da mặt cũng thật đủ dày!”