Khủng Bố Sống Lại: Phu Nhân, Xin Tôn Trọng Nghề Nghiệp Của Ta (Dịch)

Chương 16. Đây không phải là chuyện mà cứ có đầu óc là đoán được sao?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Được!”

Mặc dù Bá tước Leant có chút tức giận về chuyện Jenny và Tô Bạch, nhưng hắn cũng nóng lòng tìm được Gioan.

Vì thế đã đồng ý.

Tô Bạch nhìn quản gia quỷ hút máu và nói: “Quản gia Carlo, nếu có thứ gì trên người hắn, chẳng hạn như tóc, thì ngươi có thể cảm được vị trí của hắn không?”

Ánh mắt sáng lên quản gia quỷ hút máu sáng lên: “Chỉ cần hắn còn ở trong lâu đài này, thì có thể.”

Được rồi, hóa ra bản thân quản gia quỷ hút máu cũng không dám khẳng định đối phương có còn ở trong lâu đài hay không.

Nhưng Tô Bạch có thể khẳng định, bởi vì nếu không ở trong lâu đài này, đối phương không có cách nào để ra khỏi trò chơi.

“Dẫn ta đến chỗ hắn ở.”

Tô Bạch nói với bốn người chơi.

Bốn người chơi này còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể ra khỏi trò chơi, hiện tại sợ bị giết nên đương nhiên rất hợp tác.

Trên đường đi, Tô Bạch lại đưa ra thêm vài câu hỏi, bao gồm những gì bọn họ đã là trong những ngày qua, biểu hiện của tên đàn ông trung niên, v.v…

Bốn người chơi này chỉ còn nửa ngày nữa là có thể rời khỏi trò chơi, hiện tại lại sợ bị giết nên vô cùng phối hợp.

“Là người chơi già dặn kinh nghiệm nhưng hắn không quá mạnh, thuốc lá hắn đưa cho bọn họ hút, thức ăn đưa cho bọn họ ăn, đều có vấn đề…”

Tô Bạch nghĩ.

Đừng nhìn Gioan chỉ là một tên quỷ hút máu nhỏ, nhưng hắn không phải thứ người bình thường có thể đối phó được.

tên đàn ông trung niên đó đã sử dụng một số thủ đoạn.

Chắc chắn có vấn đề với đồ ăn và thuốc lá hắn cho người khác.

Bên trong, hẳn là có những thành phần có thể làm quỷ hút máu suy yếu.

Nó hầu như không ảnh hưởng gì đến những quỷ hút máu thực lực mạnh mẽ, nhưng lại có ảnh hưởng lớn đến với quỷ hút máu nhỏ như Gioan.

Những thành phần đó đã đi vào máu của những người chơi khác.

Cố tình mỗi một buổi tối Gioan đều đi hút trộm.

Rồi sập bẫy.

Điều này cho thấy thực lực của tên đàn ông trung niên đó không phải là quá mạnh.

Nếu mạnh thực sự, sao hắn lại sử dụng phương pháp như vậy?

Thằng cha đó có vùng lên thì có thể đến cả Jenny cũng không đánh bại được.

Thậm chí cả Gioan bé nhỏ cũng không thể.

Thực lực không mạnh nhưng hắn lại dám gây ra chuyện này, hiện tại còn lẩn trốn khiến người ta không tìm ra được.

“Thiên phú kẻ nhát gan!”

Tô Bạch nghĩ đến cái này.

Kẻ này, có lẽ có thiên phú kẻ nhát gan, có thể che giấu khiến người khác khó phát hiện ra.

Hoặc hắn có đạo cụ đặc biệt gì đó, dù sao cũng là người chơi già dặn kinh nghiệm.

*

“Bọn ta sống ở đây, hắn ngủ trên chiếc giường này.”

Hiện tại, đã đến nơi ở.

Tô Bạch nhìn, thấy mấy người chơi sống trong căn phòng của người hầu bên cạnh chuồng bò, ngủ trong những chiếc giường lót bằng cỏ tranh.

Đãi ngộ này hoàn toàn không thể so sánh được với hắn, một trời một vực.

Tô Bạch bắt đầu tìm manh mối.

“Thằng cha này cẩn thận như vậy cơ á?”

Tô Bạch tìm khắp chiếc giường nơi tên đàn ông trung niên ngủ, nhưng không tìm thấy một sợi tóc hay thứ tương tự nào.

Tên này cẩn thận quá đi.

Xóa sạch toàn bộ dấu vết.

“Lại dẫn ta đến chỗ hắn làm việc tìm kiếm xem sao.”

Tô Bạch nói.

“Được.”

Bốn người chơi rất hợp tác.

Đằng sau, Jenny và Lila đi theo một tấc cũng không rời, vì sợ rằng cha của bọn họ sẽ tấn công Tô Bạch.

Trước đó tên đàn ông trung niên này được giao nhiệm vụ quét dọn vệ sinh.

Phạm vi hoạt động rất rộng.

Có một người chơi trùng hợp làm công việc giống như hắn, dưới sự dẫn dắt của người chơi này, Tô Bạch cẩn thận tìm kiếm từng chút một.

Thằng cha đó, quả thực quá cẩn thận.

Tô Bạch rất kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm.

Hắn cũng đang kéo dài thời gian, nếu thực sự không tìm được gì, kéo dài đến buổi trưa là hắn có thể rời khỏi trò chơi.

Như thế, nếu Bá tước Leant thực sự tức giận với hắn, mà Jenny và Lila lại không thể bảo vệ được thì hắn hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này.

“A, cuối cùng cũng bị ta tìm được.”

Sau hai giờ tìm kiếm như vậy, cuối cùng, Tô Bạch đã tìm thấy một sợi tóc!

Sở dĩ hắn chắc chắn rằng nó thuộc về tên đàn ông trung niên, đó là vì trong tất cả mọi người bao gồm cả quỷ hút máu, chỉ có kẻ này có tóc bạc!

“Quản gia, ngươi thử xem.”

Tô Bạch đưa sợi tóc cho quản gia.

Quản gia quỷ hút máu nhận sợi tóc màu trắng đó, bỏ vào miệng.

“Theo ta.”

Sau đó, có vẻ như cảm ứng được điều gì đó, hắn nói.

*

“Quả nhiên là ngươi!”

Chỉ vài phút sau, tên đàn ông trung niên trốn trong căn phòng để đổ hỗn loạn đã bị tìm thấy.

Bên cạnh hắn là Gioan toàn thân bê bết máu.

Thằng cha này thực sự đã dùng thủ đoạn.

Khi Gioan lại một lần nữa đi hút trộm máu người vào đêm qua, hắn đã đánh lén Gioan.

Tên đàn ông trung niên bị tìm ra nhìn Tô Bạch với ánh mắt thù hằn.

Sự hận thù trong mắt sắp trào ra ngoài.

Thiên phú của hắn chắc hẳn là thiên phú kẻ nhát gan.

Loại thiên phú này không chỉ giảm bớt sự chú ý bản thân nhận được, mà sau khi thiên phú thăng cấp đến một mức độ nhất định, thì khi người khác tìm kiếm còn có thể biến thành trong suốt trong vài giây đến hàng chục giây.

Hắn đã lợi dụng thiên phú để thoát khỏi sự tra xét của mấy người trong lâu đài quỷ hút máu kiểm tra phòng để đồ.

Ban nãy khi nhóm người này đến đây thì cũng không tìm được.

Nhưng sau mười mấy giây, kẻ này không thể duy trì được nữa, cơ thể hắn và Gioan đồng thời hiện ra.

...

“Sao ngươi đoán được là ta?”

Tên đàn ông trung niên nhìn Tô Bạch, hắn không hiểu tại sao Tô Bạch lại đoán được chính xác là hắn làm.

“Cái này thì có gì khó, không phải cứ có não là đoán được sao?”

Tô Bạch điềm nhiên nói.

Giọng điệu thản nhiên hoàn toàn khiến tên đàn ông trung niên tức giận, bởi vì thái độ của Tô Bạch như thế khiến hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị nghiền nát.

“Đi chết đi!”

Tên đàn ông trung niên lấy ra một khẩu súng lục ổ quay, bắn về phía Tô Bạch.

Bóng người lóe lên, Jenny và Lila không hẹn mà cùng chắn trước người Tô Bạch.

“Đinh!”

Âm thanh viên đạn văng ra vang lên.

Là Bá tước Leant!

“Chết tiệt, danh vọng của gia tộc Leant suýt chút nữa đã bị hủy hoại trong tay ngươi rồi!”

Bá tước Leant tức điên người, bàn tay đưa ra định túm lấy tên đàn ông trung niên.

Theo hắn thấy, nếu Gioan đã xảy ra chuyện gì đó trong lâu đài của hắn thì đương nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của gia tộc Leant.

Tên đàn ông trung niên bắn một phát súng khác vào người Bá tước Leant.

“Hừ!”

Ngón tay Bá tước Leant búng mạnh, làm chệch hướng viên đạn bắn ra từ khẩu súng lục, sau đó vương tay túm lấy tên đàn ông trung niên.

Cắn lên cổ hắn một cái.

Tên đàn ông trung niên lập tức biến thành cái xác khô!

Một người chơi già dặn kinh nghiệm, ở trong tay Bá tước quỷ hút máu quả là yếu đuối không khác gì đậu phụ.

Sau khi Bá tước Leant hút khô tên đàn ông trung niên, thì hắn ném thi thể của tên đàn ông này đi, ôm lấy Gioan đang hôm mê và rời khỏi nơi này.

Quản gia quỷ hút máu cũng vội vàng đi theo.

“Thầy ơi, ngươi tuyệt vời quá!”

Sau khi Tô Bạch Leant rời đi, Jenny và Lila cùng vây quanh Tô Bạch, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thấy Tô Bạch tìm được tên đàn ông trung niên đã bắt Gioan đi nhanh như vậy, hai người bọn họ sùng bái chết đi được.

“Các ngươi vẫn chưa đi sao?”

Tô Bạch nhìn bốn người chơi.

Sắc mặt bốn người chơi đó hơi tái nhợt, vừa bị Tô Bạch nhìn, bọn họ lập tức rời khỏi nơi này.

Đợi đến khi bọn họ rời khỏi nơi này, Tô Bạch đi đến trước thi thể của tên đàn ông trung niên và sờ soạng trong túi hắn.

“Đúng là có thứ gì đó.”

Vừa sờ, quả thực Tô Bạch đã phát hiện ra thứ gì đó trong túi áo của tên đàn ông trung niên.

Hắn lấy nó ra, đó là một cái ống nghiệm.

Bên trong ống nghiệm, còn có một ống máu tươi!

“Đây là máu của quỷ hút máu nhỏ đó.”

Tô Bạch đoán.

Hơn nữa nó còn không phải là máu bình thường, nếu tên đàn ông trung niên đó muốn có huyết mạch quỷ hút máu, máu bình thường đương nhiên sẽ không có tác dụng gì.

Phải là máu trong tim.

Vì có được một cách “phi pháp” nên tên đàn ông trung niên này không thể bỏ ống nghiệm này vào kho trò chơi.

Tô Bạch im lặng thu ống nghiệm này lại.